Edit by Shmily
#Do not reup#
- -------------------------------
Lúc này Khâu Thước đã thông minh hơn, ngậm miệng không nói gì.
Lê Hi nhìn hắn một lát, ngữ khí tựa như vừa bất đắc dĩ vừa trào phúng: "Được rồi."
Sau đó hắn lại nói hai câu với nhân viên công tác, đoàn người liền thành công đi vào.
Người trong căn cứ rất nhiều, có lẽ ở chỗ này cũng đủ an toàn cho nên trên mặt mọi người đều tràn đầy tươi cười.
Người trong đội ngũ cũng rất vui vẻ, có trời biết là vừa rồi khi Lê Hi thừa nhận họ là đồng đội, bọn họ có bao nhiêu kích động.
Có chỗ ở mới, tâm tình của họ vô cùng vui sướng.
Chờ tới khi Lê Hi chọn xong phòng, bọn họ mới đi chia nhau những phòng còn lại.
Sau đó có người đưa đồ ăn tới.
Đồ ăn cũng rất đơn giản, thậm chí còn không đa dạng như trong không gian của Lê Hi.
Lê HI lấy đồ ăn ra, theo thường lệ mà phân cho mọi người.
Khâu Thước theo bản năng liền tới lấy.
Lê Hi vung tay lên, đồ ăn lại biến mất.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng lãnh khốc của Lê Hi.
Lê Hi nói: "Cho cậu vào đây coi như là thù lao cậu phục vụ bọn tôi suốt quãng đường vừa qua, hiện tại đã tới căn cứ, cậu có thể không cần phục vụ nữa.
Nếu đã không cần phục vụ, vậy những đãi ngộ này, cậu có phải không nên nhận nữa không?"
Đôi mắt hắn rất đẹp, độ cung nơi khóe mắt hơi cong lên.
Thế nhưng nơi đó lại tràn đầy châm chọc.
Tuy là da mặt Khâu Thước dày, thế nhưng bị hắn nói vậy, lại bị mọi người nhìn chăm chú, chung quy lại vẫn không thể nhịn xuống.
Dọc theo đường đi hắn đã chịu đủ ủy khuất cùng lửa giận đè nén bao lâu, giống như trong nháy mắt, tất cả đều được phóng thích ra.
Mọi người chỉ thấy hắn phẫn nộ xoay người, sau đó rời đi.
Có người không thể hiểu được, hỏi: "Chúng ta thiếu tiền hắn sao?"
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chính là không nhìn ra một lý do.
Lê Hi cười nói: "Chắc là không."
Khả năng Khâu Thước thật sự cảm thấy người khác thiếu hắn cái gì thì sao.
Bằng không thì sao kiếp trước hắn ta có thể thoải mái mà làm ra những chuyện như vậy được?
Vân Phiếm Phiếm vui vẻ chạy đi xem phòng.
Lê Hi nhìn cô lên lầu, bên cạnh có người trộm móc một thứ từ trong túi ra, đưa cho mọi người bên cạnh.
Lê Hi liếc mắt, phát hiện ra là thuốc.
Khó có được mà nói một câu: "Cho tôi một điếu."
Người kia phỏng chừng là không đoán được Lê Hi sẽ hút thuốc, hai tay vội dâng lên.
Lê Hi đem thuốc bỏ vào túi rồi đi lên lầu.
Vân Phiếm Phiếm đã bỏ chăn ra, nơi này đãi ngộ thật tốt, có điện có nước ấm, tựa như chẳng khác gì trước khi mạt thế tới cả.
Cô muốn đi tắm, cho nên liền cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Bên trong có một cái bồn tắm lớn, sau khi cô đi vào, Lê Hi không biết sao cũng vào theo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Lê Hi nói: "Anh giúp em, em lớn như vậy rồi mà anh còn chưa từng tắm cho em lần nào."
Cho nên đây là lý do để hắn chơi cái trò lưu manh này?
Lê Hi thấy cô không quá nguyện ý, bỗng nhiên ra vẻ rất chính đáng nói: "Trước kia lúc giúp em kiểm tra vết thương sau lưng, anh phát hiện thân thể em có chút dị thường."
Vân Phiếm Phiếm không tin lắm, chỉ là thằng nhãi Lê Hi này nói dối mà mặt không đổi sắc, cô bán tín bán nghi, lại thật sự mắc mưu.
Bồn tắm được xả đầy nước, nước ấm bốc lên ở trong không khí tạo thành một tầng sương mù.
Ngay từ đầu Lê Hi còn rất đứng đắn mà kiểm tra thân thể của cô, phát hiện thân thể lạnh băng của cô khi gặp nước ấm cũng sẽ nóng lên.
Sau đó lại thấy khuôn mặt cô bị khí nóng hun cho đỏ ửng, sắc mặt trắng bệch cũng có chút huyết sắc, cả người nhìn thế nào cũng rất kiều diễm xinh đẹp.
Trong mắt Lê Hi phảng phất như cũng bắt đầu dính một chút sương mù, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước.
Vân Phiếm Phiếm còn đang hưởng thụ, tay Lê Hi bỗng nhiên duỗi tới trước mặt cô.
Mờ mịt quay đầu lại, liền nghe thấy Lê Hi hỏi: "Âm Âm, em có muốn ăn anh không?".