Quả nhiên, lại một tiếng sấm nữa vang lên.
Hàn Chính Vũ quay lưng về phía tia chớp, Bạch Vi Vi thì thấy rõ mồn một.
Cô nghe được tiếng sấm, cả người khẽ co rút, giống như rất sợ hãi, nhưng vẫn kiên định dùng tay che tai Hàn Chính Vũ.
Giây tiếp theo, lỗ tai của cô bị một đôi tay to lớn rắn chắc ấm ấm che kín, âm thanh sét đánh có vẻ ngày càng lớn hơn.
Bạch Vi Vi sửng sốt, đôi mắt còn mang theo hơi nước ướt át mở to, trên môi nở một nụ cười trong trẻo sáng lạn.
"Vi Vi, thích nhất anh trai."
Tròng mắt Hàn Chính Vũ khẽ co rút, nhưng không phải do sợ hãi.
Trong một khoảng khắc, anh lại cảm thấy trái tim mình bỗng dưng nổi trống.
[Đinh, giá trị hảo cảm: 15.]
Bạch Vi Vi vừa mới động não, liền tăng được 10 điểm hảo cảm.
Tốc độ tăng nhanh như tên lửa vậy.
Hai người cứ ngây ngốc như vậy mà che tai đối phương.
Sau phen giằng co với độ hảo cảm, Bạch Vi Vi đã không chịu nổi nữa rồi, ngủ rồi.
Cô hiện tại chính là một người bệnh, sức chịu đựng chắc chắn không thể bằng Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ cảm nhận được Bạch Vi Vi mềm mại dựa vào lòng ngực mình, gương mặt hấn nộn trắng trẻo có vài tia ửng đỏ mê người.
Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng biểu tình lại như con nít, vừa vô cùng đáng yêu, lại vừa đáng thương.
Hàn Chính Vũ đơ người vài phút, bên ngoài mưa ngày càng nhỏ, âm thanh sét đánh cũng ngừng lại được một lúc.
Cũng không biết có phải anh bị nhiễm bệnh ngu đần của Bạch Vi Vi hay không, mà vẫn ngây ngốc bịt kín lỗ tai nhau.
Việc làm ngu ngốc này đặt bên cạnh một người nghiêm túc như Hàn Chính Vũ có phần không tưởng.
Anh nhẹ nhàng ôm Bạch Vi Vi đặt lên giường, sau đó kiểm tra vết thương ở chân cô, phát hiện miệng vết thương không xuất hiện vấn đề, mới không chủ được thở ra một hơi.
Hàn Chính Vũ nhìn vết nước mắt trên mặt Bạch Vi Vi, không nhịn được than nhẹ, đúng là tiểu hài tử.
Hàn Chính Vũ nghĩ đến đây liền sửng sốt, cô đúng thật là trẻ nhỏ, đầu óc bị tai nạn làm cho hỏng rồi.
Ngay cả bác sĩ cũng nói nếu không sử dụng phương pháp trị liệu cực đoan là dùng dòng điện giật, thì cô không có cách nào hồi phục.
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăn ướt lau sạch vết nước mắt trên mặt cô, khăn lông mềm mại quét qua làn da mịn màng của cô, tiếp đến đôi mắt.
Lông mi cong dài dưới lớp khăn khẽ run rẩy, giống như bộ dáng sắp tỉnh dậy.
Động tác của Hàn Chính Vũ cứng đờ, nhưng Bạch Vi Vi chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không sợ, không sợ......" Liền xoay người ngủ tiếp.
Anh thấy cô ngủ rồi, mới thả lỏng, nhìn Bạch Vi Vi đang ôm chăn, nhịn không được cười khổ:
"Có đôi khi thật sự hận không thể bóp chết cô, vậy mà hiện tại lại luyến tiếc, nếu......!Cô luôn như này, tôi có thể sẽ tha thứ cho cô."
Bạch Vi Vi của hiện tại, cùng với Bạch Vi Vi của trước kia luôn ép buộc anh, căn bản không phải là một người.
Bạch Vi Vi của trước kia, nói thật trừ bỏ những việc làm đáng chết của cô khiến anh nhớ mãi không quên, thì không hề có ấn tượng nào khác.
Mà cô của hiện tại lại tươi mát đến không tưởng.
Hàn Chính Vũ tình nguyện đối diện với một Bạch Vi Vi trẻ con như này, ý nghĩ có vẻ đê tiện, nhưng đó chính là suy nghĩ thật lòng của anh.
[Đinh, giá trị hảo cảm: 20.]
Bạch Vi Vi vẫn như cũ ngủ say như lợn chết, hoàn toàn không nghe được thanh âm của hệ thống.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hàn Chính Vũ như cũ đã sớm đi làm..