【90.
】
"Chết một lần liền lên 90, 004 cậu nói đúng, tự mình hại mình không nhanh bằng tự sát, độ hảo cảm có khi sẽ đầy thì sao." Bạch Vi Vi lạc quan lên.
Hệ thống lại không lạc quan nói, 【Cô vẫn nên cố mà sống tốt đi, cô mà chết đi em gái tiện nhân của cô sẽ cướp đi tất cả của cô.
Đúng rồi, trước khi thuốc mất đi hiệu lực, cô sẽ không cảm thấy đau đớn.
】
Như vậy thuốc này có thể che chắn cảm giác đau đớn của ký chủ khi gặp thương tổn cực lớn, mà có đôi khi đau cũng có thể giết chết một người.
Bạch Vi Vi cảm động:
"Cậu đối xử với tôi thật tốt, lẻ loi."
Hệ thống:.
Cô mới lẻ loi, cả nhà cô đều lẻ loi.
*
(*lẻ loi: Theo bản gốc hệ thống là lẻ loi bốn, chỉ có số 4, hệ thống 4 tôi thấy không hay lắm nên tự chuyển lẻ loi bốn thành 004)
Bạch Vi Vi thấy Hàn Chính Vũ đã đi tới, vội vàng thu lại tinh thần, vẻ mặt suy yếu.
Hàn Chính Vũ giúp cô uống nước, khẩn trương hỏi:
"Khá hơn chút nào không?"
Bạch Vi Vi cười cười, sắc mặt vô cùng trắng bệch, "Em không có việc gì đâu, anh."
Hàn Chính Vũ trầm mặc một hồi mới nổi trận lôi đình:
"Em bị ngốc sao? Anh nói em ngoan ngoãn đi với người kia, em chạy cái gì mà chạy, em có biết em suýt chút nữa đã chết không?"
Bạch Vi Vi không dám hé răng, tùy ý để anh phát tiết.
Hàn Chính Vũ thật đáng sợ, hơn nữa tim cô thật sự đã ngừng đập.
Lúc bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch, Hàn Chính Vũ cơ hồ vạn niệm câu hôi*, anh thậm chí không có cách nào ngăn cản bản thân nổi điên, nắm cổ áo bác sĩ uy hiếp nếu không cứu được cô thì sẽ phá nát bệnh viện.
(*Vạn niệm câu hôi 万念俱灰: Mất đi tất cả niềm tin)
Giống hệt như kẻ điên.
Hàn Chính Vũ cảm thấy cả đời này anh chưa từng chật vật thống khổ như vậy.
"Lần sau không được như vậy nữa, không được rời xa anh." Anh hung tợn nói.
Ngữ khí tràn ngập hàm ý chiếm hữu.
Bạch Vi Vi hơi suy yếu nói: "Bởi vì anh không cần em, nên em mới.."
Định nói tiếp, liền bị một nụ hôn ấm áp khô ráo ngăn chặn, Hàn Chính Vũ cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhu tình như nước hôn cô.
Nụ hôn này rõ ràng ôn nhu như vậy, nhưng lại cho người ta một cảm giác độc chiếm, hít thở không thông.
Một lúc lâu sau, Hàn Chính Vũ mới buông cô ra, trong ánh mắt đều tràn đầy thâm tình, "Anh sẽ không rời xa em, về sau chúng ta đều phải ở bên nhau."
【Đinh, độ hảo cảm: 91, độ hảo cảm của nam chính đối với cô đã rất cao, trong lòng chỉ có Bạch Vi Vi.
】
Hệ thống lại còn hát.
Xem ra tâm tình nó cũng tốt hơn một chút.
Nhưng Bạch Vi Vi vẫn còn nghi hoặc, hỏi:
"Tại sao độ hảo cảm vẫn luôn tăng 5, 10, bây giờ tăng có 1 điểm?"
Hệ thống trợn trắng mắt, 【Vô nghĩa, độ hảo cảm càng cao thì càng khó tăng lên, có ngu cũng biết đạo lý này.
】
Trời má, hệ thống không khiến cô nghẹn lời thì sẽ không thoải mái đúng không?
Bạch Vi Vi vui vẻ cười với Hàn Chính Vũ, "Anh nói rồi nha, ngoắc tay với Vi Vi đi."
Bạch Vi Vi muốn giơ ngón tay ra, lại phát hiện mình không có chút sức lực gì.
Hàn Chính Vũ thấy cô suy yếu như vậy mũi đau xót, nhớ tới lời bác sĩ nói: Dù nhặt được cái mạng về, thì cũng chính là một người tàn phế.
Nhưng đây đã là kết quả tốt rồi, vì cô bị thương quá nặng, không mất mạng chính là kỳ tích.
Hàn Chính Vũ sợ Bạch Vi Vi biết cơ thể của mình không thể nhúc nhích, lập tức cẩn thận duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó dùng ngón út của mình ngoắc lấy ngón út vô lực của cô, khó khăn nở ra một nụ cười nói: "Được rồi, ngoắc tay."
Bạch Vi Vi cảm thấy mỹ mãn mà nhìn anh, đột nhiên cau mày.
Hàn Chính Vũ lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?"
Bạch Vi Vi gật đầu, "Đau đầu."
"Anh lập tức đi gọi bác sĩ." Nói xong, Hàn Chính Vũ lập tức chạy ra ngoài.
Hệ thống nghi hoặc, 【Cô hẳn là không cảm nhận được đau mới đúng.
】.