"Anh cảm thấy em giỏi diễn xuất lắm sao? Em có thể diễn tới mức đó sao?"
"Anh nói em lừa anh, em lừa anh cái gì?"
Bấy giờ ủy khuất trong lòng Bạch Vi Vi không thể kìm nén, cả người cô run rẩy mà nghẹn ngào.
"Hàn Chính Vũ, anh hãy dùng cái đầu thông minh của mình mà ngẫm lại, em Bạch Vi Vi là loại người này sao? Trừ bỏ yêu anh, em còn làm sai cái gì?"
Giọng nói bất mãn của Bạch Vi Vi vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến trái tim Hàn Chính Vũ từng đợt từng đợt nổi lên nỗi bất an và khó chịu.
Hàn Chính Vũ phẫn nộ phản bác:
"Cô giết mẹ tôi, cô còn nói cô không có làm sai cái gì sao?"
Uy hiếp, lừa gạt, tùy hứng, thậm chí hại chết mẹ anh.
Bạch Vi Vi như vậy, anh thật sự rất hận.
Đến nỗi..
Càng hận chính bản thân mình.
Bởi vì anh phát hiện thời điểm cô khóc, trái tim anh đau không chịu nổi.
Khi cô khôi phục ký ức, anh vẫn thích cô.
Bản thân mình như vậy, anh có thể không hận sao?
Bạch Vi Vi đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoang mang không dám tin, cô run rẩy nói:
"Anh nói em giết ai?"
Trong mắt Hàn Chính Vũ lộ ra một tia cổ quyết tuyệt vọng:
"Cô còn định diễn tới khi nào? Bây giờ còn muốn giả vờ mất trí nhớ sao?"
Bạch Vi Vi đột nhiên tỉnh ngộ và nhận ra:
"Không, em không có, em nhớ ra rồi, lúc ấy căn bản không biết vì sao lại ở trên xe, khi tỉnh lại thì xe đã mất khống chế rồi, có người đánh thuốc mê em, mà mẹ anh cũng ở mặt trên đó, chính em cứu không được bà ấy.."
"Đủ rồi!" Hàn Chính Vũ ánh mắt lạnh băng đến đáng sợ.
Ánh mắt giống như là đang nhìn kẻ thù.
"Tôi không nghĩ tới thời điểm này cô còn muốn lừa tôi, quả nhiên cô vẫn là con người tùy hứng, một đại tiểu thư chỉ biết trốn tránh trách nhiệm."
Hàn Chính Vũ thanh âm lạnh như băng làm cô đau đớn, "Cô đã khôi phục trí nhớ, ngày mai tôi sẽ gọi luật sư đến đây, chúng ta ly hôn đi."
Nói xong, Hàn Chính Vũ lập tức rời đi.
Nhưng khi đi tới cửa, anh nhịn không được quay đầu lại, thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Vi Vi trống rỗng mà nhìn mình, vẻ mặt đau khổ.
Trong nháy mắt giống như là bị đánh bại, bước chân anh lảo đảo.
Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ rời đi rồi, mới cẩn thận hỏi hệ thống: "004, vừa rồi tôi diễn thế nào?"
Hệ thống: 【Rất chân thực, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar.
】
Bạch Vi Vi: "Giọng cậu sao kỳ thế, cậu đang khóc?"
Hệ thống: 【Hu hu hu, tôi cảm thấy rất thảm, rất ngược.
】
Bạch Vi Vi: "..."
Hệ thống: 【Tôi có chút không hiểu.
】
Bạch Vi Vi: "Hả?"
Hệ thống: 【Nguyên thân xác thật là lôi kéo Hàn mẫu lên xe, xe cũng do Bạch Vi Vi lái, có điều nó đã bị người khác động tay động chân mà thôi.
】
Bạch Vi Vi: "Tôi biết, hung thủ còn không phải là Lý Thanh Thanh sao? Chuyện này cũng chỉ có tôi và cô ta biết, tất nhiên cũng không thể nói trực tiếp cho Hàn Chính Vũ."
Hệ thống kinh ngạc thất sắc: 【Tại sao cô lại biết hung thủ là Lý Thanh Thanh? 】
Bạch Vi Vi vô cảm: "Tôi mất trí nhưng Lý Thanh Thanh lại không, cậu thật sự cho rằng cô ta muốn đâm chết tôi như vậy là vì Hàn Chính Vũ?"
Hệ thống vẻ mặt không hiểu.
"Xe khẳng định là Lý Thanh Thanh động tay, nhưng cô ta cho rằng 'Bạch Vi Vi' chắc chắn sẽ chết, lúc đó mặc nhiên tội lỗi sẽ thuộc về 'Bạch Vi Vi'.
Nhưng không ngờ rằng tôi chỉ mất trí mà thôi, cô ta đương nhiên chỉ có thể giết chết tôi lần thứ hai.
Nếu không chờ tôi khôi phục ký ức, cảm thấy không bình thường sẽ lập tức điều tra, sẽ liên lụy đến cô ta."
【 Đinh, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành.
Phần thưởng sẽ nhận khi đến vị diện khác.
】.