Edit: Be xênh gái___Thiên hạ này, có cái gì mà hắn không cho được.Bạch Vi Vi đột nhiên nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có người đi tới bên này, liền bước vài bước tới trước mặt Thịnh Tư Vũ, duỗi tay kéo mặt nạ của hắn ra một nửa, lộ ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Cô gỡ mặt nạ trên mặt mình ra, sau đó khẽ nh nhón mũi chân, hôn thật mạnh một cái vào má Thịnh Tư Vũ.Thịnh Tư Vũ không kịp đề phòng, bỗng nhiên lui về phía sau vài bước.
Bạch Vi Vi đã đeo lại mặt nạ, thanh âm mang theo ý cười, "Nhà ai công tử như ngọc, làm thiếp thân trằn trọc, không ngủ trông mong."Lời này chứa đựng sự ái mộ mà lại vô cùng chân thành tha thiết.Thịnh Tư Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình mãnh liệt nhảy lên, cảm xúc lãnh đạm được mài giũa trong chiến trường cũng trở nên nhộn nhạo.
Hắn mở miệng muốn nói cái gì, lại cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, lời nói đều bị ngăn lại ở cổ họng, rất khó nhịn.Bạch Vi Vi quay đầu nhìn về phía hoa đăng đang trôi nổi trong hồ, gió thổi qua, làm vạt váy của cô bay bay.
Mà thanh âm ngọt ngào êm dịu của cô lại nghiêm túc hơn , "Bình sinh thiếp chỉ có ba ước nguyện, một là giang sơn này mãi mãi thịnh thế, man di không xâm, bốn phương ấm no yên bình.
Thứ hai là bệ hạ bình an vô ưu, mọi chuyện như ý, sống lâu trăm tuổi."Thịnh Tư Vũ cho rằng Bạch Vi Vi là một nữ tử ngốc nghếch, đơn thuần.
Kết quả lời nàng nói, từng chút từng chút gõ vào tim hắn.
Trong lòng hắn không vui không phải vì không bảo vệ tốt giang sơn.
Hắn không nghĩ tới, vậy mà nàng có thể hiểu được ý hắn.
Hơn nữa nguyện ý cho hắn.Thịnh Tư Vũ cơ hồ không dám mở miệng dò hỏi nàng ước nguyện thứ ba là cái gì.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, có thể bản thân mình không thể cho nàng thứ nàng muốn.Mà Bạch Vi Vi cũng không có khó xử hắn, vẫn nhẹ nhàng mềm mại như cũ nói: "Còn thứ ba là cái gì, thiếp sợ mơ ước quá nhiều, thần minh sẽ không chịu nghe thiếp nói, cho nên sẽ không nói."【Đinh, nam chủ hảo cảm độ 40......!45.】Bạch Vi Vi cảm thấy cuối cùng tốc độ tăng độ hảo cảm lần này cũng giống người bình thường.Thịnh Tư Vũ trầm mặc vài giây, mới nói: "Nàng tới đây."Bạch Vi Vi khó hiểu, nhưng vẫn đi đến bên người hắn.
Mà Thịnh Tư Vũ đã ngồi xổm xuống, "Nằm lên lưng ta đi."Bạch Vi Vi có chút giật mình, khó xử nói: "Cái này...!không thích hợp."Thịnh Tư Vũ hừ lạnh, "Lúc nãy lá gan lớn như vậy, sao không cảm thấy không thích hợp? Đây là thánh chỉ."Bạch Vi Vi không cẩn thận phụt cười ra tiếng, "Vâng, tuân chỉ."Sau khi Thịnh Tư Vũ cõng cô đứng lên, dưới chân khẽ dùng lực, vận khí bay vọt lên trên mái nhà.Bạch Vi Vi trợn mắt há hốc mồm, người có thể bay thật hả?Cô kích động nói với hệ thống: "Ta bay, ta bay được rồi này."Hệ thống khinh thường, 【Đồ quê mùa.】Khinh công của Thịnh Tư Vũ rất tốt, hắn cõng Bạch Vi Vi, đi tới chỗ vừa tối vừa cao.
Dưới chân là cảnh ngọn đèn dầu lộng lẫy, chiếu sáng một mảng đường, người đến người đi, phồn hoa náo nhiệt.Hắn cảm nhận sự mềm mại của nữ tử phía sau, lại không có chút tà niệm, chỉ có tràn đầy cảm động.
Bạch Vi Vi nhìn một lượt những thứ bên dưới, nhịn không được tán thưởng, "Rất đẹp."Thịnh Tư Vũ nhịn không được lộ ra một nụ cười thật lòng, biểu tình lạnh lùng trên gương mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Giống như Bạch Vi Vi đang khích lệ hắn, trong mắt thậm chí còn mang theo một tia đắc ý của trẻ con."Đây là giang sơn của trẫm, có phồn hoa thịnh thế giống như ái phi mong muốn không?"Nữ tử phía không trả lời, chỉ là đột nhiên Thịnh Tư Vũ cảm nhận được có một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu hắn.Thịnh Tư Vũ liền nhớ lại khi còn nhỏ, khoảng thời gian cực khổ chỉ có mình mẫu thân làm bạn."Vũ Nhi, nếu trên đời này có người nguyện ý hôn trán con, khẽ vuốt tóc con, thì người này, chính là người ôn nhu nhất với con trên thế gian này, cũng là người yêu con sâu đậm nhất."___.