Y Hạo Ngôn chờ đến bực bội, liền kéo Trì Tiêu Tiêu đi vào trong tiệm, tính toán gọi Vân Xu qua một bên để giáp mặt mà nói chuyện, chỉ cần Vân Xu đồng ý, thì bí thư tổng cũng không làm lơ nàng.
Nói không chừng nàng cũng đang chờ bọn họ tới cửa.
Trì Tiêu Tiêu đi theo phía sau vị hôn phu phía, nhịn không được nắm chặt trong tay áo, đây là người bị tráo đổi cuộc sống với nàng, ý thức được điểm này, nội tâm Trì Tiêu Tiêu bỗng nhiên cảm thấy thật khẩn trương.
Người con gái đưa lưng về phía bọn họ, trên người mặc áo khoác màu lam nhạt, Trì Tiêu Tiêu nhận ra hóa văn đặc biệt trên áo, đây là ký hiệu của nhà thiết kế đứng đầu trong giới, mỗi một kiện sản phẩn tự tay hắn làm ra đều có, mỗi một kiện là độc nhất vô nhị.
Chính mình đều chỉ có một cái, vẫn là đặt trước rất lâu mới mua được, mà Vân Xu liền có được trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trì Tiêu Tiêu chua xót lại ghen ghét.
Nàng một lần nữa cảm nhận được Trì Châu đối nàng và Vân Xu rất khác biệt.
Trì Tiêu Tiêu không biết quần áo này không phải Trì Châu mua, là Quý Thừa Tu mời vị thiết kế sư này chuyên thiết kế riêng cho Vân Xu, vì mẫu thân hắn cùng thiết kế sư là bạn thân.
Nhận thấy nếu cứ để yên như vậy vị trí của mình trong lòng đại ca càng đi xuống, Trì Tiêu Tiêu âm thầm hít một hơi chuẩn bị tâm lý thật tốt, bước về phía trước một bước, “Vân Xu, xin chào.
”“Ta là Trì Tiêu Tiêu, ngươi chắc là biết ta, có thể mượn chút thời gian không? Ta có việc cùng ngươi thương lượng.
” Nàng cho rằng chính mình thực lễ phép, Vân Xu chắc chắn sẽ không từ chối.
Vân Xu vừa mới nhận bánh kem, nghe có người gọi tên mình theo bản năng liền xách theo bánh kem quay đầu nhìn lại.
Đồng tử chợt phóng đại.
Gương mặt kia, gương mặt kia ——Âm thanh bên người như biến mất, ký ức khủng bố như quái thú nhe răng giơ vuốt cào tan nhà giam hung hăng đánh về phía nàng, không e dè gặp từng cốt nhục của nàng.
Một tiếng kêu lạch cạch ——Bánh kem tinh xảo vừa đóng gói tốt rớt xuống đất, bể tan tành, bơ cùng kem đều bẩn, miếng anh đào ngon miệng chật vật lăn đến chỗ ngoặt.
Lữ bí thư mới vừa điện thoại xong chợt nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu liền phát hiện trâng thái không bình thường của Vân Xu.
Cho dù nhìn không thấy biểu cảm nhưng từ động tác nhỏ vẫn nhìn ra cảm xúc, Vân Xu đem tay khoanh trước ngực, không tự giác lùi về sau bày ra động tác cực đoan phòng bị, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng phát hiện Vân Xu còn đang run rẩy.
Không xong.
Trì tổng đã dặn dò tuyệt đối không để cho Vân Xu tiểu thư chịu kích thích, trang thái này tuyệt đối là bị kích thích quá mức.
Phản ứng của Vân Xu làm Trì Tiêu Tiêu sững sờ ở tại chỗ, “Ngươi làm sao ——”Lời nói còn chưa nói xong, Vân Xu đã vọt qua nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa hàng, còn va chạm đến bả vai Trì Tiêu Tiêu, vì mang giày cao gót thiếu chút nữa đã té, may mắn Y Hạo Ngôn kịp thời đỡ lấy nàng.
“Con nhỏ đó có bệnh hả, cố tình đâm người nàng.
” Y Hạo Ngôn nháy mắt lửa giận trào lên, “Không được, ta phải hỏi nàng một chút rốt cuộc có ý gì.
”Đi theo đuổi theo.
Lữ bí thư không quản bọn họ, ngay tại thời điểm Vân Xu chạy ra, nàng liền một bên gọi điện thoại cho Trì tổng, một bên liền chạy theo.
Trong lòng cầu trời cầu phật, hy vọng Vân Xu không cần xảy ra chuyện.
Vân Xu chạy ra cửa hàng bánh kem không bao lâu, liền đụng phải một sinh viên đang mang cặp sách, lần này đụng thật mạnh làm nàng trực tiếp ngã ngồi trên nền xi măng lạnh băng, kính râm và khẩu trang đều rớt.
Nếu là bình thường, Vân Xu nhất định lập tức nhặt đồ vật của chính mình, nhưng hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý niệm —— phải tránh xa cái gương mặt, rời xa người kia.
Chạy trốn khỏi bóng ma suốt thời niên thiếu của mình.
Sinh viên kia thân thể cường tráng không bị đâm ngã, chỉ là bị đụng đến nơi vô cùng đau đớn, nhịn không được nhe răng trợn mắt, hắn vừa định mở miệng chất vấn, liền thấy người con gái trước mặt giống như là rất đau luôn cuối đầu không nhúc nhích.
Đừng đâm ra thương tật gì nha, chuyện này đâu phải lỗi tại hắn.
“Tiểu tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”Nữ nhân tựa hồ không nghe lời hắn hỏi, mê mang ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, biểu tình người sinh viên cứng lại, những người xung quanh cũng chú ý đến bên này.
Thời gian như là ấn nút tạm dừng.
Gương mặt kia phảng phất như được thần minh chấp bút, dành tất cả tình yêu để miêu tả, mỗi một phân đều gãi đúng chỗ ngứa, ánh mặt trời ôn nhu hôn lên người nàng, biểu tình mờ mịt của nàng cực kỳ giống thân nữ lạc nhầm vào nhân gian.
Bước chân dồn dập phía sau truyền đến, rốt cuộc ba người phái sau đuổi kịp.
Y Hạo Ngôn ở phía sau thấy nam sinh đang đứng im nhìn cũng không nghĩ nhiều, hắn đuổi theo chỉ với một mục đích muốn nữ nhân vô lễ này xin lỗi Trì Tiêu Tiêu.
“Vân Xu, đừng tưởng ngươi được Trì Châu che chở là có thể muốn làm gì thì làm.
” Y Hạo Ngôn lạnh lùng nói, “Xin lỗi Tiêu Tiêu ngay.
”Hô hấp Trì Tiêu Tiêu miễn cưỡng bình phục, nàng đứng ở phía sau Y Hạo Ngôn, chờ Vân Xu phản ứng.
“Vị tiên sinh này, ta đã thông báo Trì tổng đến đây, muốn nói gì chờ Trì tổng đến rồi nói.
” Lữ bí thư không chút khách khí lướt qua hai người đi đỡ Vân Xu.
“Ngươi ——” Y Hạo Ngôn vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Vân Xu nghiêng gương mặt qua liền im bặt, cổ họng như bị bóp chặt.
Rốt cuộc đã biết tại sao mọi người ở đây biểu tình dại ra giống như mất linh hồn, nàng mỹ mạo xinh đẹp như thế hút chặt ánh mắt mọi người, không ai nỡ dời ánh mắt đi.
Hắn hơi hơi hé miệng, yết hầu bổng khô khốc không nói được một câu, hắn gia nhập đội hình xung quanh ngốc lăng đứng tại chỗ, biểu tình hoảng hốt.
Những lời chỉ trích, chán ghét lặng lẽ tiêu tán ở trong không khí.
Đây là vị kia thật thiên kim?Trì Tiêu Tiêu biểu tình mê mang, nàng không tự giác nghĩ đến, khó trách đại ca sủng ái Vân Xu như thế, gương mặt này xinh đẹp đến mức thật giống như là mọt cái buff thu hút thiện cảm, nếu những người khác của Trì gia thấy nàng, chỉ sợ cuối cùng thái độ đều sẽ giống đại ca.
Một tia khinh thường dấu ở trong lòng tan đi, sợ hãi kịch liệt xâm nhập vào nội tâm, mọi thứ của ả có thể vì gương mặt nàng mà mất tất cả.
Vân Xu được Lữ bí thư nâng lên, nhìn Trì Tiêu Tiêu đứng cách đó không xa làm cả người nàng không tự giác phát run, chôn sâu trong trí nhớ những ký ức khi bị tra tấn dần nổi lên, gương mặt tú lệ của nữ nhân đó trở nên dữ tợn đầy phần nộ trút xuống liên tục trên người đứa trẻ.
Cảm giác đau đớn không thể miêu tả lan truyền khắp người, miệng vết thương đã tốt lại xuất hiện, sau đó tốt lên lại xuất hiện.
Một đêm lại một đêm, không có điểm dừng.
Nàng thật sự rất sợ hãi, ai có thể tới cứu nàng, Vân Xu bắt lấy tay Lữ bí thư không ngừng nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
“Xu Xu!” Thanh âm quen thuộc cắt ngang qua hắc ám xuất hiện, Vân Xu bị người vừa tới một phen ôm vào trong lòng, cảm giác được khí tức quen thuộc làm nàng rơi nước mắt, “Đừng sợ, ta ở chỗ này, không ai có thể thương tổn ngươi, Xu Xu, không phải sợ.
”Hắn không ngừng lặp lại mấy câu nói đó.
Vân Xu nghẹn ngào nhẹ nhàng kêu tên hắn, “Quý, Thừa, Tu.
”Biểu tình tái nhợt mà nhu nhược.
“Ân, ta ở đây.
” Quý Thừa Tu thật ôn nhu đem nàng ôm lấy, một lần lại một lần trấn an nàng, mềm mại nhẹ nhàng như là đối đãi trân bảo duy nhất trên đời.
Nàng cũng xác thật là trân bảo không thể thay thế của hắn.
Tư thế của hai người làm Vân Xu không thấy rõ biểu tình của Quý Thừa Tu, nhưng ôm ấp của hắn làm nàng mãnh liệt cảm nhận được cảm giác an toàn.
Ôn nhu, ấm áp, kiên cố.
Thân thể mềm mại nhu nhược trong lòng vẫn không ngừng run nhẹ, âm thanh, động tác trấn an của Quý Thừa Tu miễn bàn liền mang theo ôn nhu nhiều hơn, ngược lại ánh mặt của hắn dừng trên người Trì Tiêu Tiêu cùng Y Hạo Ngôn càng thêm tàn nhẫn, như là băng thiên tuyết địa lạnh lẽo sắc bén từng băng từng băng đâm vào thân thể chúng.
Trì Tiêu Tiêu cùng Y Hạo Ngôn cảm nhận được lạnh lẽo ập tới trực tiếp lui về phía sau một bước, người trước mặt nào có bộ dáng ôn nhuận như ngọc ở trước mặt Vân Xu.
Trì Tiêu Tiêu trừng lớn đôi mắt, hắn thế nhưng là Quý Thừa Tu có bối cảnh thâm hậu, nàng từng nghe Trì Châu nhắc qua hắn là người thừa kế của thế gia Quý gia ở đô thành, chính mình từng đối với hắn sinh ra hảo cảm.
Nhưng người nam nhân này đối với nàng cực kỳ thờ ơ, lễ phép tránh đi.
Trì Tiêu Tiêu cũng là tiểu thư lớn lên trong nuông chiều, không mặt mũi dán qua, nên dù có hảo cảm cũng không giải quyết được gì.
Nhưng mà Quý Thừa Tu cự tuyệt nàng, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh thấu xương lại đối với Vân Xu ôn như thế làm Trì Tiêu Tiêu đầu váng mắt hoa, ghen ghét ghim vào tim điên cuồng trào ra không thể nào ức chế được.
Không phải cảnh tưởng này, không phải phát triển như thế này.
Trì Tiêu Tiêu nghĩ, nàng mới là người tiếp thu giáo dục chất lượng tốt nhất, lớn lên như thiên kim thế gia, là tiêu điểm trong đám người, là đối tượng được mọi người yêu thích.
Tất cả mọi người phải thiên vị nàng mới đúng.
Vì cái gì…… lại biến thành tình cảnh này?.