Sự sắp xếp cho Lục An cũng bình thường, không có gì thiếu sót, nhưng căn phòng chuẩn bị cho Lục An ở rất gần phòng Nhan Yên, Nhan Yên bảo người mang thêm một số sách vào trong, tiện thể giới thiệu cho Lục An về đồ đạc trong nhà.
"Hôm qua bố trí cho cậu là phòng khách, sau này cậu nghỉ ngơi ở đây nhé.
"
Nhan Yên đẩy cửa bước vào, căn phòng được bài trí mới tinh tươm, so với chỗ ở chật hẹp trước đây của Lục An thì có thể nói là một trời một vực.
Nhan Yên dịch sang một bên, có chút mong đợi phản ứng của Lục An.
Nàng không quên ánh mắt cảnh giác của cậu đối với mình hôm qua, chỉ là bây giờ, Lục An bình tĩnh nhìn khắp phòng rồi cúi đầu cười với nàng: "Cảm ơn.
"
Chỉ là nụ cười rất ngắn ngủi, như hoa phù dung không thể nắm bắt nhưng lại khiến người ta đỏ mặt một cách kỳ lạ.
Nhan Yên bị khuôn mặt đó làm cho choáng váng, ánh mắt do dự rồi dời đi, kéo tay áo cậu đi về phía trước: "Không, không có gì phải cảm ơn.
"
Nàng thấy Lục An nhìn chằm chằm vào giường mà ngẩn người, không biết có phải nàng ảo giác không mà thấy vẻ mặt cậu lúc này có chút lạnh lùng, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Hôm qua trước khi rời khỏi nhà, cậu đã không dọn dẹp đống lộn xộn trên sàn, hy vọng người cha tốt của cậu không say quá mà ngủ chết trên đó.
Lục An như bừng tỉnh, đôi mắt đen láy cong cong, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ đang nghĩ, tôi có thật sự xứng đáng có những thứ này không.
"
"Cậu thích là được.
" Nhan Yên nhún vai, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt toát lên vẻ cao quý tự nhiên: "Làm bạn chơi của tôi, cậu sẽ có những thứ tốt hơn.
"
Sự hứng thú của tiểu thư đến nhanh mà đi cũng nhanh, Lục An biết cậu nên nắm bắt thật tốt khoảng thời gian này.
Buổi tối, Nhan Yên ngồi trong thư phòng chờ Lục An đến đọc sách cho nàng, chờ mãi mà không thấy người đâu, nàng dứt khoát đóng sách lại đi gõ cửa phòng Lục An nhưng chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ bên trong.
Nhan Yên nghe mà cau mày, gõ cửa hỏi: "Sao vậy? Lục An?"
Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền đến giọng nói yếu ớt: "Không sao! "