Phòng sách chỉ thắp một ngọn đèn, người đàn ông dựa vào lưng ghế, chậm rãi ném một xấp tài liệu ra.
"Cậu điều tra nhà họ Lục ở sau lưng tôi?"
Lục An lướt qua những dòng chữ đó, sắc mặt không gợn sóng: "Đúng vậy.
"
Người đàn ông từ từ quay người, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Cậu không nghĩ đến việc làm những chuyện như thế này trong nhà họ Nhan của tôi sẽ có ảnh hưởng gì sao?"
Lục An không hề tỏ ra yếu thế: "Cháu không nghĩ đến chuyện phải giấu giếm chuyện này, nếu việc cháu làm gây phiền toái cho ngài, cháusẽ rời đi.
"
Cha Nhan cười nói: "Cậu chỉ biết rằng Yên Yên tạm thời vẫn chưa chán cậu, mới có được sự tự tin như vậy thôi.
"
Lục An hơi nheo mắt, đương nhiên anh biết, anh vốn cũng muốn dựa vào điểm này mà cố gắng tiến lên phía trước nhưng khi thực sự nghe thấy hai chữ "Chán rồi", trái tim anh như bị đâm phải, khó chịu không nói nên lời.
"Cháu làm chuyện này không phải muốn giấu ngài, ngược lại, cháu cho rằng ngài vừa vặn cần một cái cớ như cháu.
"
Nhà họ Lục dùng tình bạn giữa hai gia đình để lừa tiền của nhà họ Nhan, sự hợp tác không vững chắc lại còn che giấu quá nhiều, nhà họ Lục liên tục đầu tư ra bên ngoài, động thái kỳ lạ, cha Nhan đại khái đã nhận ra chuỗi vốn có vấn đề nhưng với tư cách là đối tác mà ra tay thì sẽ bị coi là không đủ thành ý hợp tác, ông ấy cần một người không có bối cảnh nhưng lại có đủ động cơ hành động trong bóng tối.
Lục An siết chặt hàm, đôi mắt đen láy không né tránh mà nhìn thẳng vào cha Nhan: "Người nhà họ Lục càng thù địch với cháu, chứng tỏ nhà họ Lục càng hỗn loạn trong việc tranh giành gia sản, hỗn loạn đến mức một đứa con riêng không có sức tranh giành nào cũng phải đề phòng.
Còn cháu chỉ muốn biết sự thật về cái chết của mẹ, chỉ cần đạt được mục tiêu này, ngài có thể bảo cháu làm bất cứ chuyện gì.
”
Nhà họ Nhan chỉ có Nhan Yên là con gái, thể chất cô lại yếu, sau này chắc chắn sẽ cần người giúp đỡ.
Anh nguyện ý trở thành thanh kiếm trong tay Nhan Yên.
Tất nhiên, tiền đề là nàng chưa "Chán" anh.