"Này, Lục An!" Nhan Yên lo lắng kéo kéo Lục An, vẻ mặt anh quá đáng sợ, khiến nàng có chút kiêng dè.
"Bôi chút thuốc.
" Lục An không nói không rằng bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế sofa, lấy một hộp thuốc từ ngăn kéo bàn làm việc bên cạnh, tìm ra thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên cánh tay Nhan Yên.
Anh thở rất nhẹ, ngay cả đầu ngón tay cũng thể hiện sự cẩn thận, sợ làm đau Nhan Yên.
Thuốc mỡ được bôi từng lớp một, cho đến khi không còn nhìn thấy bất kỳ vết đỏ nào nữa.
Nhan Yên vừa khóc vừa cười: “Em thực sự không sao, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ thôi.
"
Hệ thống run rẩy nói: "Ký chủ, cô, cô vẫn nên để anh ta bôi đi.
" Biểu cảm của con trai thật đáng sợ, cảm thấy nếu không để anh ta bôi thuốc, anh ta có thể xông ra ngoài chém chết Lục Minh.
Lục An cúi đầu, lông mày tối sầm, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào cánh tay Nhan Yên.
Anh thậm chí không dám để lại dấu vết của mình trên bảo vật, Lục Minh sao dám, hắn sao dám.
"Cái đó.
" Nhan Yên cũng cảm thấy tâm trạng của Lục An lúc này không ổn, cố gắng nghĩ ra chủ đề: "Các anh vừa họp xong sao? Có gặp chuyện gì khó khăn không?"
Lục An nhìn cô chằm chằm, nụ cười dịu dàng khiến Nhan Yên cảm thấy da đầu hơi tê: "Không sao.
"
Anh đưa tay vuốt những sợi tóc mai trước trán Nhan Yên: "Sẽ sớm giải quyết xong thôi.
"
Chờ thêm một chút nữa, anh sẽ sớm giải quyết mọi chuyện, ôm nnagf vào lòng, sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa.
….
Vài ngày sau khi thi giữa kỳ, kết quả đã được dán lên bảng.
"Có kết quả rồi!" Lớp trưởng đứng ở cửa gõ cửa, biểu cảm của các bạn trong lớp phức tạp, muốn xem nhưng không dám xem.
Nhan Yên dược dược thử, đi theo sau đám đông.
"Không phải tôi khoe khoang đâu, Lục An chắc chắn là nhất!" Nhan Yên tự tin, quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là tên Lục An, treo cao trên đầu bảng.
Nhan Yên vui vẻ cười với bảng điểm, nhìn xuống, Lục Minh đứng sau Lục An, kém mười lăm điểm, xếp thứ hai, tiếp theo là lớp trưởng lớp một, sau đó là một người không quen, rồi đến Nhan Yên.
"Á! Đây không phải tên tôi sao!" Nhan Yên ngạc nhiên chỉ vào tên mình: "Một, hai, ba, bốn, tôi đứng thứ năm!"