Xuyên Nhanh Nhân Sinh Hoàn Mỹ


Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn màn trúc, chậm rãi uốn gối quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.”
Lãnh Cơ Uyển lại ngây ngốc đứng ở một bên, nàng không có thói quen gặp người lạ hành lễ, trừ bỏ đối Sở Tiêu cùng Quân Dao nàng trên cơ bản rất ít hành lễ.

Sở Tiêu cảm giác được bên người không động tĩnh, nhíu mày nhìn Lãnh Cơ Uyển liếc mắt một cái, nàng lúc này mới sực tỉnh, vội vàng học theo bộ dáng của Sở Tiêu.

“Gặp qua hoàng thượng.”
Sở Tiêu đen mặt tiếp tục nói: “Mong hoàng thượng thứ tội, hắn từ nhỏ lưu lạc, không có người quản thúc, lễ nghĩa không chu toàn.”
“Không có chuyện gì.” Ngụy Vương vẫy vẫy tay, có vẻ tâm tình không tệ, thanh âm cũng mang theo ý cười.

“Hơn nữa, nếu không có người ngoài, Sở đại tướng cứ coi ta như hậu bối đối đãi là được.”
Lãnh Cơ Uyển ở một bên không khỏi âm thầm kinh sợ, không nghĩ đến quan hệ của hai người lại phức tạp như vậy.

Sở Tiêu lắc đầu, trong lòng không có để tâm: “Hoàng thượng bây giờ đã khác, không thể giống như ngày xưa.”

Ngụy Vương mỉm cười, không tiếp tục nhắc đến chuyện này mà ánh mắt dừng trên người Lãnh Cơ Uyển: “Đây là đồ đệ của Sở đại tướng sao?”
“Đã sớm nghe nói, bên người của Sở đại tướng có một thiếu niên rất lợi hại, hôm nay gặp mặt quả thật là thiếu niên anh tài.”
“Hoàng thượng quá khen, cũng chỉ là một tiểu tử ngang ngược mà thôi.” Tuy Sở Tiêu ngoài miệng là khiển trách nhưng trong ánh mắt lại giấu không được một tia kiêu ngạo.

Hoàng thượng trầm mặc một chút, sau đó bật cười nói.

“Không cần câu lệ, ta chỉ tìm Sở đại tướng tâm sự mà thôi.”
“Ngồi xuống đi.”
Căn phòng bên trong đã sớm chuẩn bị hai chiếc ghế, hiển nhiên là để cho Sở Tiêu cùng Lãnh Cơ Uyển ngồi xuống.

“Đa tạ hoàng thượng.”
Đại điện rộng lớn chỉ có ba người, Lãnh Cơ Uyển lại là cảm thấy mạc danh áp lực, một thanh âm nhỏ cũng có thể nghe thấy.

Ngụy Vương trước đã mở miệng.

“Nghe nói Sở đại tướng hôm qua trở về không có đi đến hoàng cung, mà là trực tiếp trở về nhà, khiến cho trẫm muốn gặp ngươi cũng có chút khó khăn.”
Ngữ khí bình đạm nhưng trong đó lại có thể nghe ra một tia chất vấn.

Sở Tiêu chột dạ giả bộ ho khan một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Chinh chiến mấy tháng thần có chút nhớ giai thê, hơn nữa tiểu tử này cũng chưa từng xa nhà, lần này đi hơn mấy tháng vì vậy liền trực tiếp hồi phủ, mong hoàng thượng chớ trách.”
Lãnh Cơ Uyển u oán trừng mắt nhìn Sở Tiêu, nào có sư phụ liên tục nói xấu đồ đệ của mình như vậy.

“Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này, trẫm muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Ngụy Vương ý cười trên mặt liền thu liễm, thần sắc trở nên nghiêm túc, nhìn xem Sở Tiêu.


Sở Tiêu chắp tay lên tiếng: “Hoàng thượng mời nói.”
“Trẫm muốn hỏi ngươi về chuyện của Nguyệt quốc.”
Hai người cũng không tiếp tục tán gẫu, lời nói vừa ra chủ yếu đều nhắc tới chính sự, Lãnh Cơ Uyển ngồi một bên có hơi thất thần, chỉ đến khi Ngụy Vương đề cập đến mình, nàng mới lên tiếng hồi đáp còn đâu đại bộ phận đều là hai người nói chuyện, nàng cũng chỉ yên lặng lắng nghe.

Một hồi lâu sau, Ngụy Vương đột nhiên ngừng lại, tầm mắt quét về phía Lãnh Cơ Uyển, lại nở ra nụ cười nhạt.

“Trẫm muốn cùng Sở đại tướng đơn độc nói chuyện, làm phiền Lãnh công tử.”
Sở Tiêu hiểu ý liền lập tức lệnh cho Lãnh Cơ Uyển lui xuống, hắn biết chuyện kế tiếp không thích hợp để cho nàng ở lại.

“Cơ Nhi, ngươi ra bên ngoài đợi ta.”
“Rõ, sư phụ.” Lãnh Cơ Uyển cũng không phải người không hiểu chuyện, liền nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, cũng không có lên tiếng hỏi.

Đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn lại Sở Tiêu cùng Ngụy Vương.

Ngụy Vương vẫn là bộ dáng nhàn hạ như trước, chờ đến khi Lãnh Cơ Uyển hoàn toàn rời đi, hắn mới mở miệng.

“Quả không hổ là đồ đệ của Sở đại tướng, tuy rằng là nữ tử nhưng lại không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào.”

Sở Tiêu bị dọa sợ không nhẹ nhưng rất nhanh liền hồi thần, vội vàng khom lưng cung kính chắp tay nói: “Mong hoàng thượng thứ tội.”
Đường đường là hoàng đế của một nước, nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, hắn vậy mà lại nghĩ có thể giấu được chuyện này thật sự có chút buồn cười.

Ngụy Vương không đáp, cánh tay nâng lên chén trà, không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, im lặng nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Sở đại tướng không cần phải hoảng sợ, dù sao hồi nhỏ trẫm cũng gọi ngươi một tiếng Sở thúc, sao trẫm có thể trách phạt ngươi được.” Ngụy Vương dừng một chút, câu lên khóe miệng: “Hơn nữa, trẫm cũng không phải người không thức thời, Ngụy quốc thiếu hụt nhân tài, lúc này xuất hiện một người có thể đảm đương cho dù có là nữ tử nhưng cũng là chuyện tốt.”
“Trẫm và ngươi không nói, ai sẽ biết chuyện này.” Ngụy Vương cười cười, bộ dáng vô cùng tùy ý.

“Hoàng thượng...!Người chắc chắn?” Nhất thời Sở Tiêu có hơi thất thần, không nghĩ đến hoàng thượng lại dễ nói chuyện đến vậy, dù sao thời đại này mọi người đều trọng nam khinh nữ nào có chuyện nữ tử cũng có thể ra trận.

Ngụy Vương sắc mặt đạm mạc, nâng tay, trầm giọng nói: “Trẫm đã nói thì sẽ không nuốt lời.”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Tiêu liền giãn lỏng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, điều hắn lo lắng trước kia cuối cùng cũng được trút bỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận