Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng rơi vào tai đám binh sĩ Nguyệt quốc lại giống như có một tảng đá vô hình nặng nề đè lên người.
Một cỗ bất an trong lòng mãnh liệt dâng lên, Viên Hầu gấp gáp hô lớn.
“Cung tiễn thủ, mau bắn tên!”
Chỉ trong chớp mắt, mưa tên dày đặc rơi xuống, xuyên qua màn sương mù trắng xóa hướng thẳng về những bóng dáng mơ hồ đằng xa phóng tới.
Nhưng trái ngược với tưởng tượng của mọi người, một trận mưa tên đi qua, lại không có một tiếng kêu thảm thiết, hết thảy đều im lặng đến một cách lạ thường.
Viên Hầu lúc này mới phát giác sự tình không thích hợp, dáng vẻ hoảng hốt vội vàng tiến về phía trước, vừa đi được chục bước, cả người đột nhiên chết lặng, đôi mắt trừng lớn không dám tin tưởng vào một màn trước mặt.
Bất giác hô hấp trở nên đình trệ, yết hầu như nghẹn lại, thật lâu mới khó khăn buông ra một câu, giọng nói giấu không được một tia run rẩy.
“Không ổn...!Tất cả đều là bù nhìn rơm!”
Nhất thời binh lính Nguyệt quốc đều trở nên hỗn loạn, thần sắc hiện rõ vẻ kinh sợ.
An Tử Phong siết chặt tay, vừa muốn bắt lấy Lãnh Cơ Uyển, thì từ phía xa đã truyền đến một hồi trống, kéo theo đám người trở về thực tại.
Một binh sĩ trong đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy phía sau bóng dáng lờ mờ dần dần xuất hiện, binh khí trong tay kém chút liền rơi xuống.
“Có chuyện gì?” Viên Hầu hỏi.
“Sau lưng chúng ta có người!”
“Có người? Không thể nào! Có bao nhiêu?”
Vẻ mặt của hắn cực kỳ ngưng trọng, thanh âm có chút run sợ: “Rất nhiều, đồng thời càng ngày càng nhiều, Viên tướng chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi.”
Trương Bạt đang tại công thành, phía sau đột nhiên xuất hiện đại quân, Viên Hầu cũng sẽ không coi là quân tiếp viện của Nguyệt quốc.
Đồng dạng, An Tử Phong cũng không tin!
Ánh mắt của hắn hướng về Lãnh Cơ Uyển, sau đó nghĩ đến những bù nhìn rơm rải rác khắp khu rừng, sắc mặt tức khắc liền tối sầm.
“Phân phó tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu...”
Không đợi An Tử Phong dứt lời, từ phía xa đã truyền đến thanh âm rống giận.
“Toàn quân, sát!”
An Tử Phong vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy phía sau Nguyệt quốc xuất hiện một đoàn kỵ binh, đi đầu không ai khác chính là Sở Thiên Duật, trường kích trong tay giơ cao, cưỡi trên chiến mã cùng với binh sĩ lần lượt xông qua màn sương trắng xóa.
“Không được hoảng loạn, tất cả giữ vững vị trí cho ta!” An Tử Phong vội vàng quát lên một câu.
Lời nói của hắn khiến cho toàn bộ binh sĩ sực tỉnh, nhanh chóng ổn định tâm trạng, binh khí nâng cao chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy nhiên trên người bọn họ không biết từ khi nào xuất hiện một tầng chất lỏng, một vị binh sĩ bất giác theo bản năng ngửi qua một thoáng, nhận thấy không phải nước mưa mà là dầu lửa, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Sau đó híp mắt lại nhìn lên cao, thẳng đến sương mù dần dần tan đi, xuyên qua tán lá một bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt.
“Trên cây có mai phục!”
Một tiếng kinh hô vừa vang lên, một trận mưa tên bất ngờ rơi xuống, Nguyệt quốc trở tay không kịp chỉ còn cách liều mạng tránh khỏi mưa tên.
Nhưng mũi tên đã sớm được Ngụy quốc tẩm dầu, một ngọn lửa vừa được đốt lên, tức khắc liền sáng rực cả khu rừng.
Cho dù tấm khiên có ngăn cản được mũi tên rơi xuống thì cũng không thể tránh khỏi lửa lớn, trên người bọn họ dính không ít dầu, vừa chạm đến mũi tên cả người liền bốc lên một tầng hỏa diễm, áo giáp trên người lại không dễ dàng cởi xuống, chỉ trong chốc lát đã bị ngọn lửa bao phủ từ từ thiêu cháy cả cơ thể.
Sau một trận mưa tên đầu tiên, binh sĩ Nguyệt quốc không vì trúng tên mà chết thì cũng bị thiêu rụi, mùi máu tanh nồng tản ra khắp không khí còn kèm theo mùi khét của thịt cháy, khắp nơi đều la liệt thi thể.
Nhìn xem một màn trước mặt, gương mặt anh tuấn luôn cao ngạo của An Tử Phong tràn ngập vẻ mệt mỏi, trong lòng vừa tức vừa sợ, là hắn xem thường Ngụy quốc, ỷ vào binh đông thế mạnh không có đem bọn họ để vào mắt, cuối cùng lại bị lật thuyền trong mương.
Chỉ là không nghĩ tới đường đường là Tĩnh Vương bách chiến bách thắng lại có một ngày bị dồn vào tuyệt cảnh.
Viên Hầu đứng một bên, sắc mặt không hề dễ nhìn, mắt thấy binh sĩ Ngụy quốc càng lúc càng đến gần, trong lòng gấp gáp như ngồi trên chảo lửa.
“Tình thế bất lợi, nếu cứ tiếp tục ở lại cũng không phải cách hay, Tĩnh Vương chúng ta cần phải lui quân.”
Mặc dù An Tử Phong là người kiêu ngạo nhưng không có nghĩa hắn là người không biết thức thời, trận hỗn chiến này, bất lợi chính là Nguyệt quốc lui quân cũng là bình thường.
Nhưng đã rất lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác bất lực như vậy, nhất thời có chút không quen, hai mắt nhắm lại, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
“Toàn quân, rút lui!”
Viên Hầu nhận được đáp án, nhanh chóng quay đầu đối với mọi người quát lớn.
“Thu binh!”
Vô số binh sĩ nghe thấy mệnh lệnh về sau, thở hổn hển, vội vàng hành quân rời khỏi biển lửa.
Tiếng vó ngựa cùng bước chân nối thành một mảnh, Nguyệt quốc như là thủy triều, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
An Tử Phong leo lên chiến mã, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Lãnh Cơ Uyển một cái, đáy mắt không còn cao ngạo mà lại tràn ngập băng lãnh..