Dung Hoàng chắc chắn rằng nữ zombie đã bị khí thế của cô dọa lui, từng bước chân xuống lầu đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quả nhiên, khí thế của bổn đại vương là không thể ngăn cản!
"Đại vương, tôi nghĩ ngài nên trang điểm xấu hơn một chút.
" Thủy Thủy bay lượn không xa không gần trước mặt Dung Hoàng, nhìn làn da trắng nõn, thân hình thon thả của Dung Hoàng, cô ấy không khỏi nói.
"Tại sao?" Dung Hoàng giơ chiếc gương nhỏ lên, cầm lược chải tóc.
Bổn đại vương đẹp như vậy, cô lại muốn tôi hoá xấu xí.
Nói đi! Ý đồ của cô là gì?
Có phải ghen tị với vẻ đẹp của tôi không?
"Đây là tận thế, các cô gái đang gặp nguy hiểm, đặc biệt là những người xinh đẹp.
"
Thủy Thủy vừa nói xong, Dung Hoàng chuẩn bị phản bác thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa.
"Chắc chắn chỗ này vẫn còn vật tư, chia nhau ra tìm đi.
" Gã đầu hói dẫn đầu hô to, sau đó, khi nhìn thấy Dung Hoàng đang đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt hắn lập tức dán chặt vào cô.
Chỉ một cái nhìn, chân hắn không thể nhấc lên được nữa.
"Người đẹp!" Gã đầu hói nhìn chằm chằm Dung Hoàng, tròng mắt như muốn rớt ra.
Âm thanh này đã thu hút những người đang chuẩn bị tách ra hành động.
Cô gái nhỏ chắc chỉ độ mười tám, mười chín tuổi, mặc một chiếc váy trắng bó sát eo, sạch sẽ, không chút bụi bẩn.
Khi nhìn khuôn mặt đó, những người đàn ông trong đội như muốn lao tới ngay lập tức để cướp lấy cô.
Đáng tiếc là đại ca, tức gã đầu hói, dường như cũng có hứng thú với cô, nên họ không dám có ý nghĩ khác.
Dù sao thì gã đầu hói cũng có năng lực điều khiển sấm sét, lại còn là cấp hai.
Mặc dù một vài người trong số họ cũng có năng lực điều khiển sấm sét, nhưng toàn là cấp một, không thể so sánh với gã đầu hói.
Gái đẹp và mạng sống, dĩ nhiên họ chọn cái sau.
Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy lại rơi vào tay gã đầu hói thì thật đáng tiếc.
Gã đầu hói ôm một chiếc ba lô lớn tiến tới, trên khuôn mặt đầy thịt mang theo nụ cười nịnh nọt, trong mắt hiện lên dã tâm ghê tởm: "Tiểu thư xinh đẹp, cô đi một mình à?"
Dung Hoàng cực kỳ ghét ánh mắt như của gã đầu hói.
Lúc đó, cô mới hai trăm tuổi, thừa dịp Phượng Bệnh Bệnh không có ở thần cung, cô bỏ học, lẻn ra ngoài, chạy đến địa giới của Địa Ngục, gặp vài con quỷ nhỏ.
Bản thân Dung Hoàng cũng có thân thể thần thánh, bọn quỷ đó nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn.
Dung Hoàng ghê tởm đến mức trực tiếp triệu hồi pháp khí mà Phượng Bệnh Bệnh đưa cho cô, đánh cho đám quỷ đó bay mất hồn.
Tâm trạng hiện giờ của Dung Hoàng cũng không tốt lắm.
"Không liên quan đến anh.
" Dung Hoàng lạnh mặt, đang muốn rời đi thì gã đầu hói đã chặn đường cô.
"Ấy, tiểu thư, đừng đi chứ.
Bên ngoài có zombie, cô đi một mình rất nguy hiểm, chi bằng đi cùng mấy anh em chúng tôi đi?" Nói xong, không đợi Dung Hoàng trả lời, gã định nắm lấy tay cô: "Chúng tôi có thể bảo vệ cô mà.
"
Làm sao Dung Hoàng có thể để gã hói đầu này chạm vào mình?
Dung Hoàng trực tiếp đá một cước, khiến gã đầu hói lảo đảo, cô đi về phía cửa mà không thèm liếc tên đầu hói một cái.
"Chặn cô ta lại cho tôi!" Gã đầu hói vừa lúng túng đứng dậy, vừa lớn tiếng hét lên.
Mười gã đàn ông nhìn nhau, tiến lên chặn đường Dung Hoàng.
Dung Hoàng nghiêng đầu, môi mỉm cười, để lộ chiếc lúm đồng tiền, trông cô thật dịu dàng và vô hại: "Các người thật sự muốn chặn đường tôi?"
Mấy người đối diện nhìn về phía gã đầu hói đang đi tới, gật đầu lia lịa.
Dung Hoàng tặc lưỡi, thấp giọng nói: "Vậy thì xin lỗi nha.
"
Nói xong, không đợi những người đó phản ứng, cô giơ chai rượu mà vừa rồi thuận tay lấy từ kệ hàng xuống, đập mạnh vào đầu gã đầu hói.