"Có những thứ em nên học cách tiến thêm một bước để nhận lại điều em mong muốn.
Em nên tự tin theo đuổi người em thích như thế duyên phận mới đến được với em."
Khi nói về lời này thì Hạ Hạ ít nhiều thì cũng có cảm xúc hoài niệm, có ai mà ngờ được Huyết Ảnh Hồng Liên đã từng tự tin ở trong quá khứ đâu.
Cũng chính nhờ Trần Tử Hàn nên Hạ Hạ cô mới bước ra khỏi khoảng thời gian tự ti đó sống một cách sống hoàn toàn khác.
Bở vậy nên Hạ Hạ mới khuyên nhủ Cố Nhã Thanh như thế.
Cô rốt cuộc không hiểu vì sao Tiểu Hệ Hệ lại chọn cô, cuộc sống của cô khi Tiểu Hệ Hệ tìm đến thì nó đã hỗn độn lắm rồi nhưng độ phù hợp lại rất cao.
Có lẽ là do duyên phận hết đi.
Cố Nhã Thanh nghe Hạ Hạ nói như thế thì ngước mắt nhìn cô, đôi mắt hiện lên một tia do dự: "Lỡ như thầy ấy không thích em thì sao?"
Hạ Hạ nhún vai: "Thì bỏ cuộc thôi, cần chi cố gắng với một người không thích mình."
Nghe câu trả lời này của Hạ Hạ thì vẻ mặt Cố Nhã Thanh như bị đánh một đòn tâm lý rất nghiêm trọng vậy.
Vốn tưởng Hạ Hạ sẽ khuyên nhủ đủ điều bày ra bao nhiêu là chiêu trò để giúp nàng có được tình cảm của thầy Đường, ai mà ngờ được Hạ Hạ lại đưa ra câu trả lời vượt ngoài sức tưởng tượng như thế này.
Tiểu Hệ Hệ không nhịn nổi thắc mắc: [Kí chủ người vì sao không khuyên nhủ bày cách cho nữ chủ mà lại trả lời một câu...] hoàn toàn không thể đoán trước như thế này.
Kí chủ nhà người ta bày mưu tính kế trò gì cũng làm còn kí chủ nhà mình phán một câu khó đỡ như thế này...!Tiểu Hệ Hệ thật sự không theo kịp tư duy của Hạ Hạ.
Nó rõ ràng còn nhớ những thế giới trước kí chủ của nó còn rất tích cực giúp cho nữ chủ và nam chủ đến với nhau cơ mà, tại sao bây giờ lại biến thành như thế này rồi?
Hạ Hạ chưa trả lời Tiểu Hệ Hệ ngay mà bảo Cố Nhã Thanh xuống phòng bếp phụ giúp Cố Vân Hàm.
Lời cô nói cũng đâu có sai, sao lại phải níu kéo một người không yêu mình chứ.
"Là do em không hiểu.
Nếu bây giờ Cố Nhã Thanh cứ tiếp tục giữ kín như thế này thì sớm hay muộn nam chủ cũng sẽ thích vị nữ sinh xuyên không kia thôi.
Bây giờ nếu tỏ tình thì may ra nam chủ còn biết được tâm ý của nữ chủ, bây giờ có chị ở đây nữ chủ sẽ không hắc hóa hãm hại người khác.
Vậy cho nên nam chủ ít nhiều gì đó sẽ chú ý đến nữ chủ, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì quy tắc của thiên đạo sẽ trở lại đúng quỹ đạo nam chủ cuối cùng vẫn thích nữ chủ thôi."
Tiểu Hệ Hệ câm phục hận không thể giơ ngón cái lên like cho Hạ Hạ một cái, không hổ là kí chủ nhà nó làm việc quả thật rất cao tay.
Là nó đi hiểu lầm kí chủ không lo làm việc, là nó sai.
Kí chủ nhà nó rõ ràng làm việc rất nghiêm túc.
[Nếu như nam chủ vẫn thích nữ sinh xuyên không đó thì sao? Nam chủ có thấy nữ chủ là cố tình gây rối vì khi biết nam chủ có vị hôn thê rồi mà vẫn tỏ tình không?]
Nghe Tiểu Hệ Hệ nói như thế thì Hạ Hạ nhún vai, tùy ý mà trả lời: "Không biết."
Tiểu Hệ Hệ: [....]
Nó xin rút lại lời nói kí chủ nhà nó làm việc nghiêm túc ở trên.
Rõ ràng trước khi biết tam thiếu cũng là người xuyên không thì rất tích cực làm việc, phong cách tuy có chút kỳ lạ nhưng ít nhất vẫn làm nhiệm vụ nhưng kể từ khi biết tam thiếu xuyên không cùng mình xong thì phong cách làm nhiệm vụ của kí chủ nhà nó y chang phong cách làm việc của tam thiếu khi còn đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ tới đâu thì hay tới đó, thích thì làm không thích thì nghỉ.
Tiểu Hệ Hệ cảm giác vô cùng bất lực!
Cũng bởi vì có lời khuyên của Hạ Hạ rồi nên ít nhiều gì Cố Nhã Thanh cũng có can đảm hơn.
Đúng như Hạ Hạ nói, có một số việc phải học cách tiến lên để đạt được điều mình muốn.
Cố Nhã Thanh lén lút chạy đến văn phòng trùng hợp cũng gặp được Đường Tư Vũ cũng từ trong văn phòng đi ra.
Nàng có chút ngượng ngùng giấu bức thư tình của mình ra phía sau: "Chào thầy Đường."
Cố Nhã Thanh bộ dáng xinh đẹp cũng thường xuyên xuất hiện trước mắt Đường Tư Vũ bởi vậy nên anh cũng nhớ được tên của nàng.
Đường Tư Vũ lịch thiệp cười nói: "Em đến tìm cô Trương sao?"
Trong trường ai cũng biết được hoàn cảnh bây giờ của hai anh em họ Cố cũng như là quan hệ của hai người với Hạ Hạ nên Đường Tư Vũ tưởng Cố Nhã Thanh đến tìm Hạ Hạ cũng là việc bình thường.
Cố Nhã Thanh lắc lắc đầu, nàng ngượng ngùng nói: "Em đến tìm thầy ạ."
Đường Tư Vũ có chút ngạc nhiên: "Em đến tìm thầy sao?"
Cố Nhã Thanh gật đầu, nàng mặt đỏ như tôm luộc từ từ đưa cho Đường Tư Vũ một bức thư sau đó ngượng ngùng chạy đi còn không quên lưu lại một câu.
"Nếu thầy thấy nó phiền thì cứ vứt nó đi."
Bức thư màu hồng còn dán cả trái tim ở chỗ mở thư, vừa nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là thư tình.
...
Bão 1M độ hot muộn đến rồi đây!!.