Giang Tam gật đầu trả lời: "Ta nghe kể lại là có mời ngài ấy đến không chỉ mời khi phu nhân trúng độc còn mời ngài ấy khi độc của công tử phát tác lần đầu tiên nữa, chính ngài ấy đã trong hiểm nguy cứu lại cho công tử một cái mạng.
Sau vụ việc ấy thì ngài ấy cũng đã ở ẩn luôn."
Thật ra Giang Tam trong lòng cũng chẳng mong đợi vào Hạ Hạ quá nhiều, ngày ấy ngay cả Tiêu thần y nổi danh thiên hạ cũng không thể tìm ra được thuốc giải cho công tử nhà hắn vậy thì Hạ Hạ chỉ là một thần y thế hệ sau chưa biết y thuật có thể hơn Tiêu thần y hay không mà mong đợi quá nhiều.
Mong đợi càng nhiều thì càng sợ nhận lại kết quả không mong muốn thôi.
Hạ Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vậy xem ra Tiêu Lượng Sơn sau khi cứu Thượng Trầm về thì trên đường gặp được nguyên chủ lúc năm tuổi đang ở trong thôn ôm thân thể cha mẹ mà khóc lóc, cả thôn hôm qua đã bị một đám thổ phỉ giết chết ngoài nguyên chủ ra thì chẳng còn ai sống sót.
Nguyên chủ vì báo thù nên đồng ý nhận Tiêu Lượng Sơn làm sư phụ.
Cái kì lạ chính là người đã cứu hơn vạn người như Tiêu Lượng Sơn lại không để tâm đến việc nguyên chủ muốn giết người báo thù đồng thời còn dạy cho nguyên chủ tu cả ma đạo.
Tuy rằng trong kí ức nguyên chủ Hạ Hạ biết được là do căn cốt của nguyên chủ không tốt không thích hợp đến tu tiên nhưng mà người cao thủ như Tiêu Lượng Sơn tại sao lại không nhìn ra kể từ ánh mắt đầu tiên được? Nếu đã nhận ra rồi tại sao còn thu nhận nguyên chủ? Là do cảnh ngộ nguyên chủ đáng thương hay còn lí do nào khác?
Hạ Hạ thử hỏi: "Trước khi rời đi Tiêu thần y có nói gì hay dặn dò gì không?"
Giang Tam gãi gãi đầu cố gắng nhớ lại, cái này cũng làm khó hắn rồi.
Lúc đó hắn cũng chỉ mới là đứa trẻ bảy tuổi thời gian trôi lâu như vậy rồi hắn nhớ được những thứ kia cũng tính là xuất sắc còn cái lời dặn của Tiêu thần y thì hơi khó.
Lúc này Thượng Trầm mới lên tiếng nhưng mà cũng chỉ có duy nhất một từ: "Có!"
Hạ Hạ: "..."
Thật ra hắn lên tiếng thì cũng mừng đi, cô cứ tưởng hắn định làm ngươi câm cho đến hết buổi nói chuyện luôn chứ.
"Tiêu thần y nói gì?"
Thượng Trầm im lặng một lúc như đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết hay không, Hạ Hạ thuyết phục: "Biết đâu ông ấy nói cái gì đó liên quan đến cách giải độc Băng Cốt này thì sao?"
Thượng Trầm lắc đầu, trả lời: "Ông ấy không nói gì liên quan đến thuốc giải."
"Sao ngươi lại chắc chắn như thế?"
Giang Tam lúc này mới nhớ ra: "Ta nhớ rồi, ngoài dặn dò phương pháp tạm áp chế độc phát tác ra thì lúc đó Tiêu thần y còn đặc biệt chờ công tử tỉnh dậy sau đó thần thần bí bí nói với công tử, lão gia cũng như phu nhân chuyện gì đó." Tiếc rằng hắn lúc đó cũng chỉ là con của hộ vệ thân cận của lão gia hay chơi chung hầu hạ Thượng Trầm mà thôi, cha hắn còn không được phép nghe huống chi là hắn.
Hạ Hạ nhìn Thượng Trầm chờ hắn trả lời, lần này thì Thượng Trầm không ra vẻ lạnh lùng không thèm trả lời nữa mà ngược lại giải thích cho cô: "Ông ấy chỉ nói mấy lời kì hoặc nhưng chắc chắn không liên quan đến thuốc giải."
"Thế thì ngươi cứ nói ra xem lỡ đâu chỉ có những từ đối với ngươi thì kì lạ còn đối với người làm thầy thuốc như ta quen thuộc thì sao?"
Thượng Trầm im lặng một lát rồi trả lời nguyên văn câu nói của Tiêu Lượng Sơn lúc đó dặn dò hắn cũng như cha mẹ hắn.
"Ta không thể trị được cho tên nhóc này nhưng mà ta thấy được một số việc liên quan đến vấn đề tiền kiếp của hắn.
Trong tương lai nhất định người đó sẽ đến, nhất định phải biết quý trọng."
Giang Tam thắc mắc: "Người đó là ai? Là người có thể chữa bệnh cho công tử sao?"
Nói xong hắn còn liếc nhìn sang Hạ Hạ, Thượng Trầm thì lắc đầu không rõ.
Lúc đó cha hắn cũng hỏi như Giang Tam nhưng cũng chỉ nhận được câu không thể tiếc lộ của Tiêu Lượng Sơn.
Hạ Hạ có cũng có chút đăm chiêu.
Tiêu Lượng Sơn từ khi nào mà có luôn cái tài coi bói đó? Khi ở chung với nguyên chủ hơn mười mấy năm trời Tiêu Lượng Sơn có bao giờ nhắc đến cái việc xem bói tiền kiếp này nọ đâu.
Đúng là mặc cho thời đại thế nào thì thần tiên cũng sẽ có mê tín, cơ mà mê tín này thì khả năng đúng hơi cao.
Câu cuối của Tiêu Lượng Sơn nói với nguyên chủ nguyên văn là: "Con sẽ có cuộc sống tốt hơn thôi đừng lo lắng, việc gì đến rồi cũng sẽ đến, tương lai khó có thể tránh khỏi, nhường một bước cũng sẽ có kiếp đầu thai tốt hơn.
Duyên tiền kiếp chính là như vậy, nhân đã gieo rồi thì cũng sẽ thành quả."
Hạ Hạ cũng không lí giải được câu này của Tiêu Lượng Sơn là gì, cũng không biết có phải nói nguyên chủ có duyên tiền kiếp với Thượng Trầm hay không? Nhưng nếu lí giải như thế thì "nhường một bước" là có ý gì?
....