Giang Tam hỏi: "Cái kia...!Quỷ Y cô nương cô biết Tiêu thần y sao?"
Hạ Hạ nhìn hắn như đang nhìn một tên ở ngoài hành tinh nào mới rơi xuống nơi này: "Tiêu thần y nổi tiếng như thế tại sao ta lại không biết?"
Giang Tam có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, nếu hắn đoán không lầm thì tuổi của Hạ Hạ so với thiếu gia nhà hắn còn nhỏ hơn, nhìn cô cũng không giống với những người có quyền có thế ở đại lục này, nếu có quyền có thế thì cũng không bước tới con đường tà đạo như thế đương nhiên cũng trừ thiếu gia hắn ra, thiếu gia hắn là bất đắc dĩ mới phải tu ma đạo.
Tiêu thần y ở ẩn lúc đó chắc cô cũng chỉ là một con nhóc năm sáu tuổi gì đó vốn chỉ là nhóc con sao có thể biết về Tiêu thần y được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy việc Hạ Hạ biết đến Tiêu thần y cũng là việc bình thường, cô cũng là thầy thuốc nên những bậc tiền bối phía trên cô như là Tiêu thần y cô có tìm hiểu qua cũng chẳng có gì làm lạ.
Là do hắn nhất thời ngốc nghếch mới hỏi ra câu hỏi này.
Hạ Hạ thấy dược liệu đã đủ thì cũng không thèm tám nhảm với Giang Tam nữa, cô hỏi: "Nơi luyện đan ở đâu?"
Giang Tam định đi trước dẫn đường cho cô thì tiếng của Thượng Trầm đã vang lên: "Ta dẫn đường, Giang Tam ngươi đi chuẩn bị bữa tối đi."
Bây giờ tính theo thời gian ở hiện đại thì cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi, lúc này đi chuẩn bị bữa tối cũng không có gì là lạ.
Có điều Giang Tam biết nấu ăn à?
Hạ Hạ có chút ngạc nhiên khi nghe Thượng Trầm bảo Giang Tam đi chuẩn bị bữa tối, nói mới nhớ hình như cái phủ rộng lớn như vậy cũng chỉ có một hai người quét dọn.
Sao Thượng Trầm không thuê thêm đầu bếp luôn mà để Giang Tam đi nấu nhỉ?
Giang Tam có lẽ đã làm thành thói quen, nghe như thế cũng liền vội vã rời đi.
Thượng Trầm thấy Hạ Hạ còn đứng đó ngẩn người thì thúc giục: "Còn ngẩn ngơ làm gì? Không luyện đan à?"
Nói xong hắn liền cất chấn bước đi, Hạ Hạ đi theo sau.
Nơi luyện đan cũng không xa chỗ thảo dược kia mấy, Thượng Trầm thắc mắc hỏi: "Thuốc giải là đan chứ không phải nấu thành nước thuốc à?"
Hắn vốn tưởng rằng thuốc giải của Băng Cốt sẽ là những chén thuốc có màu sắc đen thui mùi vị thật sự khó ngửi kia chứ không phải là những viên đan dược màu nâu vàng.
Hạ Hạ giải thích: "Vốn là sẽ nấu thành thuốc uống nhưng mà luyện thành đan sẽ dễ uống hơn."
Thượng Trầm khó hiểu, hắn nhíu mày hỏi: "Nếu đã nấu thành thuốc được thì ngươi cần gì phải tốn tu vi luyện đan?"
Hạ Hạ cười cười nhìn hắn không nói gì, Thượng Trầm bị cô nhìn đến khó hiểu.
Chắc không phải là vì hắn ghét những chén thuốc đen thui kia nên cô mới cố ý tiêu tốn linh lực luyện đan cho hắn đâu ha?
Dù gì cô và hắn cũng chỉ mới gặp lần đầu, xưa nay chưa từng nghe tin nào nói Quỷ Y sẽ vì cảm thụ của người chữa bệnh mà phân ra thuốc nấu và đan dược cả.
Cô chắc sẽ không vì mười năm tuổi thọ mà quan tâm đặc biệt đến như thế được, nếu là phải thì có hơi kỳ quái rồi.
Thượng Trầm có lẽ không biết do làm làm nghề y này nhiều năm nên mũi của Hạ Hạ cũng nhạy bén nghe được mùi thuốc rõ hơn những người bình thường rất nhiều.
Lúc nãy cô có đi ngang qua phòng bếp mùi thuốc vẫn còn thoang thoảng trong không khí rất nhiều, cơ thế của Thượng Trầm trúng đột suy nhược nên đương nhiên sẽ cần thuốc để tẩm bổ.
Mà thuốc bổ ở cổ đại ngoài những bát nước đen kia thì còn có thể có có loại nào nữa cơ chứ.
Uống thuốc càng nhiều thì càng sinh ra ghét nó, cô dám chắc Thượng Trầm sẽ chẳng thích loại thuốc đó một chút nào bởi vậy nên Hạ Hạ mới quyết định luyện đan.
Tuy nhiên vì những loại dược liệu này có loại lại khắc với nhau nên việc luyện ra được đan hay không thì Hạ Hạ cũng không dám chắc.
Cô nói với Thượng Trầm: "Ngươi đi ra xa một chút đừng ở gần đây như vậy dễ làm ta mất tập trung lúc luyện đan, mà mất tập trung thì luyện đan sẽ thất bại."
Thượng Trầm tuy trong lòng không phục vì lí do đậm mùi dối trá này của Hạ Hạ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi khỏi nơi này.
Vì sao hắn biết cô nói dối ư?
Quỷ Y là tuy tà đạo nhưng y thuật cũng xem là thuộc dạng thần y bây giờ rồi làm gì có chuyện cô lại dễ bị mất tập trung lúc luyện đan như thế được.
Mà nếu cho dù hắn đứng gần nhưng cũng chẳng làm gì cô, sao cô có thể mất tập trung được.
Hừ, quả nhiên là nữ nhân là người khó hiểu nhất thế gian.
Thượng Trầm không khỏi nhớ đến lời mẹ hắn nói với hắn lúc hắn còn nhỏ.
Bà nói: "Nữ nhân là người khó hiểu nhất trên đời này."
Lúc đó cha hắn còn chen thêm một câu: "Và nữ nhân khó hiểu nhất trong tất cả nữ nhân chính là phu nhân của mình."
Lúc đó mẹ hắn còn quay sang đánh yêu cha hắn một cái nữa.
Thời gian đó đúng là thật tốt!
Thượng Trầm khó chịu nhíu mày, cũng không biết hắn nhớ đến điều này làm gì khiến cho bản thân thêm khó chịu.
Đúng lúc này chỗ Hạ Hạ vang lên một tiếng nổ lớn.
Thượng Trầm trong lòng hoảng hốt vội vàng chạy lại chỗ cô..