Nạn nhân bắt cóc - Từ Chính Quân tỉnh dậy trong tình trạng bị trói, nhớ lại lý do mình ở đây, lông mày hắn nhíu chặt:
"Thằng nhóc chán sống này!"
"Chồng à… đừng tức giận.
Là em nhờ người đưa anh tới đây đó."
Thập Nhất xuất hiện, đi tới trước mặt Từ Chính Quân.
"Vợ… Em đang làm gì vậy?"
"Nhìn xem, chúng ta đang ở đâu nào?"
Khung cảnh xung quanh cho thấy bọn họ đang ở trên núi, cụ thể hơn là căn nhà tân hôn mà cô đã tặng cho Từ Chính Quân.
"Em muốn anh đến đây thì có thể nói mà.
Đâu cần nhờ người khác bắt cóc."
"Vậy mới bất ngờ chứ? Không phải việc này rất lãng mạn ư?"
"Haizz… Vậy mở trói cho anh được chưa?"
"Chưa được.
Còn nhớ trước đây em từng nói chỉ có em mới trị khỏi được căn bệnh của anh không?"
Thập Nhất đột nhiên nhắc đến lời nguyền, sắc mặt Từ Chính Quân lập tức thay đổi: "Vợ… em đừng có tự ý làm điều gì ngu ngốc nữa! Anh hiện tại vẫn đang làm tốt mọi việc với thân thể này."
"Không được.
Lời hứa mà không thực hiện thì làm sao đáng mặt trượng phu?"
Từ Chính Quân muốn khóc: "Vợ à… em đừng cứ luôn nhận mình là đàn ông nữa được không?"
Mà quên, bây giờ không phải lúc để hắn nói chuyện đó!
"Anh phản đối, việc hóa giải lời nguyền không phải chỉ đổ chút máu liền xong đâu.
Em đừng có tìm hiểu không kỹ càng rồi đi làm tầm bậy!"
"Anh đợi chút."
Thập Nhất quay lưng, Từ Chính Quân nhìn theo phương hướng của cô, thấy trên mặt đất có những nét vẽ nguệch ngoạc, lộn xộn, không rõ hình thù, trông giống như trò nghịch ngợm của trẻ con.
Còn trong mắt chủ nhân của "tác phẩm nghệ thuật" này, những dòng linh khí mỏng manh từ bốn phương tám hướng đều đang chảy về trung tâm, nơi đang đặt một viên đá màu đỏ.
Thập Nhất cứ thế bước thẳng vào trong, khoảnh khắc cô đặt chân lên, màn linh khí màu trắng bỗng nhiên rẽ đôi, nhường đường cho cô.
Thập Nhất cầm viên đá trong tay, cảm nhận nguồn năng lượng đong đầy của nó, hài lòng quay lại bên cạnh Từ Chính Quân.
"Viên đá này…"
"Là mặt dây chuyền của nữ vương đó."
"Vợ bị ngốc hả? Sao lại phá nó đi?"
Nhận thấy bản thân phản ứng hơi mạnh, Từ Chính Quân vội vàng chữa cháy: "Vợ à… không phải anh tiếc sợi dây chuyền đâu, có thứ này thì đám huyết tộc ngoài kia mới hoàn toàn phục tùng em."
Sợi dây chuyền này là bảo vật quý giá được lưu truyền cho các đời nữ vương, tượng trưng cho sức mạnh của huyết tộc vương, người sở hữu nó sẽ có được năng lực áp chế huyết tộc mạnh lên gấp nhiều lần.
Tuy nhiên, đối với Thập Nhất thì tác dụng đó chỉ là một phần siêu siêu nhỏ của nó mà thôi.
Cô bổ sung kiến thức mới lạ cho Từ Chính Quân: "Thật ra thứ quan trọng nhất trong sợi dây chính là viên đá này, nó được gọi là Tử Linh U, mang trong mình sức mạnh hỗn hợp giữa thần và ma."
"Thần và ma… không phải vừa nghe đã thấy đối lập hoàn toàn rồi ư?"
"Phải.
Vậy nên em không rõ tại sao nó lại ở thế giới này nữa.
Mà thôi, truyền thuyết về nó kể ra dài và vô ích lắm.
Tóm lại em sẽ dùng nó để giúp anh chứ không phải mạng đổi mạng như anh nghĩ đâu."
Tử Linh U mang sức mạnh của thần và ma, chính và tà, dựa vào cách người sử dụng, nó sẽ phát huy sức mạnh tương ứng.
"Em sẽ dùng thần lực của Tử Linh U để thanh tẩy năng lượng tà ác, tức là lời nguyền trên cơ thể anh.
Quá trình không tránh khỏi đau đớn nhiều chút, anh chịu khó nhé?"
Nói thì dễ nhưng một khi điều khiển thất bại, linh hồn Thập Nhất sẽ bị Tử Linh U hoàn toàn nuốt chửng.
Tất nhiên những điều này không cần phải nói cho hắn biết làm gì.
"Em bắt đầu đây."
Thập Nhất đặt Tử Linh U đỏ rực lên vị trí trái tim của Từ Chính Quân, bàn tay cô vẫn không rời khỏi, một màn khí trắng dần dần tỏa ra từ viên đá, bao quanh thân thể người đàn ông.
Tử Linh U được Thập Nhất đặt trên ngọn núi thu thập linh khí suốt hai năm qua chỉ để dành cho thời khắc này đây.
Từ Chính Quân không cảm nhận được gì, cho đến mười mấy giây sau, đau đớn từ tim đột ngột ập tới.
Nỗi đau giống hệt như những lần phát bệnh trước đây, bỏng rát, nhức nhối, quặn thắt, cơn đau dần dần lan chuyển khắp cơ thể, như có một ngọn lửa đang bao lấy hắn.
Trông thấy gương mặt khổ sở của Từ Chính Quân, Thập Nhất tìm cách động viên hắn:
"Đợi anh hoàn toàn khỏe mạnh chúng ta cùng đi ngắm bình minh được không?"
Dù thân thể đang đau đớn vạn phần, hắn vẫn cố gắng kéo khóe miệng lên để đáp lại: "Được…"
Linh khí bao quanh Từ Chính Quân dần dần xuất hiện thêm sắc đen, ngày một dày đặc hơn, chúng muốn tấn công linh khí nhưng lại nhanh chóng bị nuốt chửng.
Thập Nhất tập trung cao độ, dù chỉ một cái nháy mắt cũng không dám.
Thời gian trôi qua khá lâu, khi mọi chuyện gần như đã sắp kết thúc, vòng tay sinh tử bỗng nhiên phát sáng.
Thập Nhất cảm nhận được Tử Linh U đang rung lên, rất nhanh sau đó, từng tia khí đỏ đột ngột xuất hiện…
"Tử khí…?"
Sắc mặt Thập Nhất trở nên nghiêm trọng, cô buông tay ra, nhìn Tử Linh U đang dần thay đổi, màu sắc ngày một phai nhạt đi… cuối cùng trở thành viên đá trong suốt lấp lánh.
Mà toàn bộ thân thể Từ Chính Quân lúc này đã được bao bọc bởi làn tử khí đỏ đậm kia, gương mặt đỏ ửng như máu, đau đớn chống chọi.
Không thể nào!
Thập Nhất chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ không điều khiển được Tử Linh U.
"Chết tiệt!"
Cô mắng lên một tiếng, xám khí lập tức xuất hiện, tiến thẳng về phía Từ Chính Quân, len lỏi vào bên trong, quấn quanh, giam giữ toàn bộ tử khí.
[Ký chủ! Cô đừng làm vậy!] Đại Thần đột ngột lên tiếng ngăn cản.
"Ý ngươi là gì hả? Kêu ta để yên nhìn hắn bị tử khí nuốt chửng sao?"
[Đợi một chút nữa! Chỉ một chút thôi! Xin cô… Ngài ấy không thể yếu ớt như vậy được!]
Thập Nhất không rõ ý tứ của hệ thống là gì, nhưng giọng nói của nó vô cùng khẩn thiết, hơn nữa…
Thập Nhất suy nghĩ vài giây, quyết định thu tay lại, tử khí được tự do tiếp tục tấn công Từ Chính Quân.
Xám khí vẫn chưa biến mất, nó quanh quẩn ở ngay bên cạnh như đang đợi lệnh.
Ba giây, cô sẽ chỉ đợi thêm ba giây nữa thôi.
Thập Nhất nghĩ thầm trong lòng.
Ba… hai… một…
Khoảnh khắc khí xám chuẩn bị tấn công, một lực lượng đột ngột bắn ra, hất văng mọi thứ xung quanh.
Thập Nhất lật ngược thân mình, an toàn tiếp đất, nhưng sau lưng cô lại vang lên âm thanh sụp đổ rất lớn.
Một nửa khu rừng phía bên kia… đã bị cắt ngang bởi đòn tấn công vừa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Chính Quân đang nằm kia, dây trói trên người không còn, bao quanh thân thể hắn là một vầng hào quang vàng nhạt, toàn bộ tử khí đã biến mất không tung tích.
Trong không trung, dòng khí xám đang cùng chùm ánh sáng đối địch, mỗi khi bọn chúng giao tranh lại phát ra tia sáng như lửa điện và tiếng rít chói tai.
"Hắc Linh! Quay lại!"
Thập Nhất vừa quát lên, xám khí lập tức quay đầu bỏ chạy, chui tọt vào thân thể cô.
Chùm ánh sáng kia cách cô một khoảng, giống như dè chừng rồi đột ngột quay trở về với Từ Chính Quân.
Thập Nhất bước đến bên cạnh Từ Chính Quân đã bất tỉnh, ánh sáng bao quanh người hắn dần dần thu lại, rồi biến mất hẳn.
Trong đầu Thập Nhất lúc này chỉ toàn tiếng khóc nức nở của hệ thống.
[Chủ nhân quay lại rồi… thật sự quay lại rồi… hu hu…]
"Đừng khóc nữa, nghe ta hỏi đây!"
[Hu hu…]
"Ngươi có thể cứng rắn giống một cái hệ thống giùm ta được không hả?"
[Hu hu… Nhưng mà…]
Thập Nhất bực bội, định mắng lớn thì đột nhiên tiếng khóc ngừng lại.
"Chịu nín rồi hả? Ta hỏi ngươi-"
[Không ổn! Có kẻ nào đó đang xâm nhập!!!]
Thập Nhất hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy hệ thống đột ngột hô lên một câu như vậy rồi biến mất tăm.
Cô đã thử gọi nó mấy lần nhưng đều bặt vô âm tín.
Từ bỏ liên lạc với hệ thống, Thập Nhất cầm lên viên đá trong suốt đang nằm trên ngực Từ Chính Quân.
Cô đã từng nghe sư phụ nói Tử Linh U nguyên bản vốn không có màu sắc, sau khi được sử dụng, chúng mới bắt đầu chuyển hóa, Tử Linh U càng đỏ, ma lực càng lớn, số người đã chết vì nó càng nhiều.
Việc Tử Linh U có thể trở về màu sắc trong suốt thế này Thập Nhất chưa từng thấy nhưng cô biết hiện tượng này được gọi là "thanh tẩy tử khí".
Sở dĩ cô có ấn tượng và nhớ rất kỹ về nó bởi đó là lần đầu tiên cô nghe thấy sư phụ nói ra bốn chữ "ta không làm được".
"Hóa ra ngoài việc bỏ sư công và đánh bạc, vẫn còn chuyện sư phụ không làm được."
"Này này, ánh mắt dã tâm kia là sao hả? Con đang tính thực hiện được nó để trở thành người mạnh hơn ta phải không?"
"Đúng vậy.
Sư phụ dạy con đi."
"Ha ha… có chí tiến thủ thì tốt, nhưng mà Nhất Ca này, ta nghĩ sẽ không còn ai có khả năng thanh tẩy được Tử Linh U nữa đâu…"
"Không còn ai nghĩa là trước đây từng có phải không sư phụ?"
"Phải."
"Vậy người chỉ cần cho con biết danh tính thôi, con sẽ tự đi tìm để bái sư!"
"Mới tí tuổi đầu đã đứng núi này trông núi nọ rồi.
Cút ra ngoài đứng tấn cho ta!"
"Người đang sợ con tìm được sư phụ khác giỏi hơn sao? Hay trước đây sư phụ nói mình vô địch thiên hạ chỉ là nói dối để dụ dỗ con bái sư thôi?"
"Đệt! Tên đó vạn kiếp nữa cũng không đánh thắng bà đây đâu!"
Kết thúc dòng hồi tưởng, Thập Nhất nhìn tới người đàn ông vẫn đang bất tỉnh, bàn tay khẽ vuốt ve gò má hắn:
"Chồng à… em ngày càng tò mò về thân phận thật sự của anh rồi."
Rosy: Tới đây chắc nhiều người nhận ra rồi.
m.n đoán xem tương lai nam chính của chúng ta với "sư phụ" mà đánh nhau thì ai thắng.