Quách Tần không bị vết thương ngoài da nào, sau khi được Thập Nhất truyền qua linh khí, hơi thở và khí sắc của hắn đều dần dần ổn định lại.
Trong khi chờ đợi hắn tỉnh dậy cô đã nói thử nói chuyện với Đại Thần, tuy nhiên, từ đâu đến cuối nó vẫn ngậm miệng rất chặt.
[Thập Nhất! Ta không thể tin ngươi.] Đó là câu trả lời duy nhất của nó.
Ngày hôm sau Quách Tần đã tỉnh dậy, bộ dạng hắn ngơ ngác và hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra.
Đối với chuyện này Đại Thần không giấu nổi sự thất vọng.
"Tôi nhớ là mình đang ở điểm hẹn đợi em thì đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.
Lúc mơ màng tôi trông thấy có một đám người đưa tôi đi đâu đó, rồi bây giờ tôi tỉnh lại và thấy em.
À… phải rồi!"
Quách Tần giống như sực nhớ ra điều gì, vội vội vàng vàng lục tìm trong túi quần, thấy chiếc hộp vẫn chưa bị mất, hắn không khỏi thở phào một hơi.
Bên trong là một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự như chiếc nhẫn mà Thập Nhất đã tặng cho Quách Tần.
Thay vì Tử Linh U, bông hoa bỉ ngạn được làm từ đá hồng ngọc và thiết kế cũng nhỏ gọn hơn rất nhiều.
"Híc… tôi đã chuẩn bị cho em một bữa tiệc cầu hôn siêu lãng mạn, vậy mà em lại tới muộn."
"Xin lỗi… tôi không biết cậu định cầu hôn tôi."
"Mặc dù bây giờ tôi chưa hoàn toàn tiếp quản Âu Thị nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Tôi muốn tổ chức đính hôn để thông báo với tất cả rằng em là người của tôi."
Quách Tần không muốn phải tiếp tục ghen tuông, đặc biệt là khi có rất nhiều thực tập sinh cứ luôn len men tới gần cô gái này.
"Tôi biết có thể em sẽ không đồng ý-"
Một bàn tay đưa tới trước mặt hắn cùng với giọng nói: "Đeo vào đi.
Em đồng ý."
Mọi việc diễn ra dễ dàng hơn Quách Tần nghĩ khiến hắn không khỏi ngạc nhiên lẫn vui sướng.
Chưa dừng lại đó, chỉ sau hôm ấy một tuần, một lễ cưới rình rang bất ngờ được tổ chức trong sự ngỡ ngàng của giới báo chí lẫn cả… chú rể.
"Rốt cuộc em đã chuẩn bị việc này từ bao giờ?"
"Từ lúc chiếc nhẫn được đeo vào tay anh.
Không lẽ anh nghĩ em tặng nhẫn chơi chơi cho vui thôi sao?"
Quách Tần trong bộ lễ phục màu trắng, tuấn tú điển trai, từng bước đi tới vùi đầu vào hõm vai cô.
"Sao thế?"
"Em làm tôi cảm động phát khóc rồi."
"Nếu muốn khóc thì làm ơn kéo khóe miệng giảo hoạt của anh xuống rồi hẵng khóc."
Quách Tần bị bắt bài không cảm thấy xấu hổ, tay hắn vòng qua eo Thập Nhất, ôm chặt.
"Đó là vì mỗi lần được nghe em gọi là anh đều khiến tôi hưng phấn không chịu nổi.
Vợ… hay chúng ta hoãn thời gian làm lễ lại một tiếng được không?"
Đến giờ phút này mà vẫn còn càn rỡ được, Thập Nhất không thương tiếc đá hắn một phát, nhưng đôi chân của cô lại bị đối phương thành công ôm gọn:
"He he… mỗi lần em đều xài chiêu này nên tôi quen rồi.
Không trúng chiêu nữa đâu… A…"
Vài bóng người thấp thoáng từ cửa chính đi vào, trông thấy hình ảnh chú rể đang ngồi xổm ôm bụng.
Đó đều là những nhân viên hoặc nghệ sĩ trong công ty đến chụp ảnh với cô dâu.
Quách Tần giả vờ đứng đắn, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, nhường chỗ cho mọi người.
Chụp hình xong, Chu Diệp đưa tới cho Thập Nhất phần quà từ Lã Phong và một tấm thiệp: "Mặc dù tôi biết Phương Khả Mạn mặc váy cưới sẽ rất xinh đẹp nhưng tôi vẫn muốn được ngắm nhìn hình ảnh ấy trong một dịp đặc biệt hơn.
Sếp tổng, chúc chị hạnh phúc."
Tên này cũng thật thẳng thắn! Ít nhất thì lời chúc cuối kia là dành riêng cho Thập Nhất.
Cô đặt món quà xuống bàn, khẽ liếc mắt về cánh cửa sổ có tấm màn che đang rung động, chậm rãi lên tiếng: "Đã đến rồi thì mau ra đây đi, còn ở đó rình mò gì nữa."
Bóng dáng một người đàn ông nhảy vào phòng từ cửa sổ.
Sở Nhất gãi đầu ngượng ngùng đối diện với cô:
"Trông đệ xinh đẹp thế này ta có chút không quen."
Kể từ sau hôm xảy ra chuyện với Quách Tần, đến hôm nay bọn họ mới gặp lại nhau.
Sở Nhất giống như không để bụng những gì mà hắn từng nói, thản nhiên hỏi han:
"Thua hết tiền rồi đúng không?"
"Đợt này ta có hơi xui.
Ha ha…"
"Ta sẽ không cho huynh mượn nữa đâu."
"Hì… Ta muốn ghé qua xem sư đệ trong bộ dáng nữ nhân ra sao rồi nhân thể gọi Đại ngốc đưa ta về luôn.
Lười biếng thế là đủ rồi, việc ở Điện Thần vẫn phải có người trở về giải quyết."
Sở Nhất đi tới trước mặt Thập Nhất, cài lên tóc cô bông hoa hồng đỏ thắm, mỉm cười: "Trong túi ta chỉ còn lại số tiền đủ để mua một bông hoa này thôi.
Không biết tương lai ra sao, ít nhất ở thế giới này, ta mong đệ trải qua vui vẻ cùng người đó."
Sở Nhất này bình thường đều không có vẻ gì nghiêm túc, chỉ ở những thời điểm quan trọng, hắn mới chịu bày ra tư thế của một đại sư huynh đúng nghĩa.
"Sẽ không phải huynh lấy trộm hoa trong lễ đường đâu đúng không?"
"Ha ha… chỉ có đệ là hiểu ta nhất."
Tình nghĩa huynh đệ chưa kịp cảm đã bị đánh bay hết trơn rồi.
"Khi nào có tin tức của mọi người ta sẽ báo cho đệ."
"Được."
Đại Thần chính thức đem Sở Nhất rời đi, khi thân ảnh đối phương đã trở nên mờ ảo, Thập Nhất đột ngột lên tiếng nói với hắn:
"Phải có lý do thì sư phụ mới để Thường Quân cùng ta xuyên qua các thế giới nhiệm vụ, vậy nên… ý của ta là huynh không cần quá lo lắng về hắn."
Gương mặt Sở Nhất lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như không tin rằng đối phương sẽ giải thích với mình.
Ở những giây cuối cùng, khóe môi người nam nhân cong lên.
Hình ảnh trước mắt đã biến mất, chỉ có giọng nói còn đọng lại trong gian phòng:
"Hôm đó ta ngăn cản đệ không phải bởi vì Chủ Thần tương lai mà vì đệ là sư đệ của ta.
Nếu có chuyện xảy ra, hãy nhớ rằng bên cạnh đệ là mười vị sư huynh, sư phụ và cả sư công luôn yêu thương đệ nữa.
Sở Thập Nhất...!Đệ không còn chỉ có một mình nữa đâu...".