Kiều Oánh vẫn cảm thấy có chút hoang mang sắng giọng nói:“Là cậu tự bỏ đi, không phải bọn mình đuổi cậu.”A Lan thấy thế tiến lại gần cô như là ngăn cô lại:“Mọi người đều là bạn học cả… cậu phải ứng như vậy có hình như hơi thái quá rồi…” Rồi lại ngập ngừng như không biết nói gì cho phải.Thái quá? Cô làm gì mà kêu thái quá? Bụng nghĩ như vậy nhưng Bạch Chỉ Nhi chỉ nói:“Cậu nghĩ nhiều.
Mình và nhóm người Thời La sinh hoạt giống mọi người, nhưng chỉ có họ bị cảm nhiễm.
Mình là F1.
Bây giờ rời đi là vì bảo đảm an toàn cho các cậu thôi.”Thấy thần sắc của bọn họ giống như thả được xuống một tảng đá lại giống như đang ngập ngừng suy tính thiệt hơn.
Cô cũng chẳng muốn quan tâm hay nói thêm gì nữa.Đóng gói xong hành lý cô đi ra cửa, hành lý cá của cô đơn giản.
Chỉ có túi ngủ, một tấm bạt lớn và vài bộ quần áo.
Đồ ăn thức uống đều để lại cho bọn họ.
Dù sao còn mấy ngày nữa con người kia mới nhớ đến bọn họ.Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, cô bước đi không hề ngoảnh đầu lại.
Thế nhưng đi được tầm hơn chục thước có tiếng gọi với.
Cô quay đầu nhìn, đây là Quế Trân, bạn cùng khóa.
Cô ấy chạy đến gần cô cách một đoạn tầm 2 mét thì nhừng lại, khoảng cách không quá gần nhưng cũng không quá xa, đủ an toàn:“Từ Từ… Đợi…Cậu… cậu…” Cô ấy thở hồng hộc vì vận động mạnh.
“Cậu có đi cũng mang theo đồ ăn… nước uống chứ.”Cô ấy nói rồi đặt đồ ăn và nước uống xuống đất.Bạch Chỉ Nhi nhìn hai bịch bánh quy và một bình nước dung tích 1L dưới đất, lại nhìn Quế Trân.
Cô ấy lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía Bạch Chỉ Nhi, ấp úng nói:“Cậu… tới đây lấy nhé…” Sau đó lùi lại mấy bước.
Hành động như bảo cô ấy không có ác ý gì với cô.
Sau đó giống như cảm thấy hành động của mình như vậy lại bất giác giống như cảnh giác với cô.
Cô ấy lại nhìn cô một cách áy náy: “Nếu mấy ngày tới vẫn không… bị biến đổi cậu… quay lại với bọn mình… Dù sao đông người ở chung với nhau vẫn an toàn hơn khi đi lại một mình.
Ít nhất chúng ta có thể hỗ trợ nhau...”Bạch Chỉ Nhi nhìn thấy trong ánh mắt của Quế Trân không mang theo địch ý như người khác, giống như thật lòng suy nghĩ cho cô.
Bạch Chỉ Nhi cũng không nỡ từ chối thiện ý của cô ấy, nghĩ nghĩ một lúc cô nói:“Các cậu cứ giữ lấy đi.
Hơn nữa bên ngoài chưa chắc nguy hiểm như chúng ta tưởng.
Cứ ở một chỗ chờ đợi người khác cứu như vậy cũng không phải là cách hay.
Mạng của mình không nên giao cho người khác, họ không có trách nhiệm phải chăm lo cho mình, nên cũng có thể vứt bỏ mình bất cứ lúc nào.”Thấy Quế Trân như nghe lọt tai được cô gật đầu mỉm cười, trước khi quay người rời đi còn nói: “Cậu… không nên giao bản thân cho người khác, tổ hợp là nhất thời, cũng có thể bị tan rã thâm chí phản bội.
Cậu nên cẩn thận.
Mình đi đây.”Bỏ lại Quế Trân đứng đó ngơ ngác như có muôn vàn suy nghĩ.Đến khi đi được một đoạn rất xa cô lại gọi hồn hệ thống:“Này! Ta có nghi vấn.
Ở kiếp đầu tiên, nhóm người Thời La không bị ma hóa.
Nhưng tại sau khi nữ chính trùng sinh thì lại bị cảm nhiễm?”[Ui da! Cô đoán xem!] Hệ thống cao giọng giống như rất vui vẻ.“Bọn người Trần Hoành vừa đi vào trấn thì gặp cô ta, đây là trùng hợp hay cô ta đã phát hiện ra nhóm của chúng ta từ trước? Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến cô ta không?”[Hí Hí.
Cô bắt được trọng điểm rồi đó! He he.
Là do nữ chính làm.
Cô ta thừa dịp các cô thu thập rau nấm dại bỏ chút công sức vào.
Ây dà, người ta là nữ chính đó, ra tay thật ngoan độc.
Cũng may chỉ là một lượng nhỏ, chẳng qua mấy người bạn của Tô Ngọc Nhi xui xẻo.]“Ồ.
Bây giờ đi đâu mới có thể thu thập linh lực?”Bạch Chỉ Nhi lạnh nhạt làm nó cũng không hiểu trong lòng cô nghĩ gì.[Ồ hố! Đợi chút để bổn cung soi bản đồ.] Hệ thống nghe thấy cô tích cực như vậy làm nó cực kỳ hí hửng, nó cao giọng ngâm nga bài hát nào đó rất vui vẻ.
Làm Bạch Chỉ Nhi có cảm giác nó đang nhảy chân sáo..