"Tôi nghe Johan nói, em cứu hắn và Anna." Lancelot buông Lâm Tô Ngọc ra, mỉm cười lịch sự với cô.
Lâm Tô Ngọc thu tay về, lùi lại phía sau hai bước kéo khoảng cách với hắn, miễn cưỡng mỉm cười: "Không có gì, người bình thường gặp chuyện này cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà thôi."
Lancelot lắc đầu, khóe môi cong lên: "Cho dù thế nào, em cũng là ân nhân của nhà chúng tôi." Hắn hơi cong lưng, vươn tay về phía Lâm Tô Ngọc, "Tiểu thư Susan, tối nay em có thể..."
"Cha!" Cửa bỗng nhiên bị mở, một bóng người màu trắng lao tới như một cơn gió, "Cha, tiểu thư Susan là ân nhân cứu mạng của con, người không thể làm tổn thương chị ấy."
Anna dang tay đứng trước mặt Lâm Tô Ngọc, giống một con gà mái mẹ bảo vệ đàn con.
Cô ta nghiêng đầu liếc Lâm Tô Ngọc, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng: "Chị mau rời khỏi đây với Johan đi, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cha."
Lâm Tô Ngọc ngơ ngác nhìn Anna.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô ta đã thay một chiếc váy màu bạch kim lộng lẫy, cổ áo rất thấp, thấp đến mức lộ ra rãnh sâu trên ngực.
Chỉ cần thấp hơn một chút, có thể thấy hình ảnh sắc tình không nên nhìn.
Không chỉ vậy, cô ta còn tô son, đánh phấn, trang điểm đơn giản mà mỹ lệ.
Cô bé mười bốn tuổi lại trang điểm giống như là...!chuẩn bị đi quyến rũ tình nhân.
Lâm Tô Ngọc liếc nhìn Lancelot, rồi lại nhìn Anna, trong lòng hiểu ra nguyên nhân Anna trang điểm như vậy, cô không khỏi cau mày.
Cô quay người định rời đi, nhưng lại nghe thấy Lancelot trầm thấp gọi cô: "Tiểu thư Susan, xin chờ một chút."
Cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Lancelot vòng qua Anna, nắm chặt cánh tay cô, không biết là hắn cố ý hay vô tình, khi hắn kéo cô vào lòng, dùng một chút sức lực.
Lâm Tô Ngọc vội vàng rời khỏi vòng tay hắn, hắn lại cố ý vô tình giữ chặt eo cô, cúi đầu thầm thì với cô: "Tiểu thư Susan, tôi nghĩ em đã hiểu lầm điều gì đó.
Mong em hãy ở lại nghe tôi giải thích."
"Cha..." Sắc mặt Anna vặn vẹo, nhìn hai người cử chỉ ái muội, cô ta nắm chặt váy, lộ rõ gân xanh trên tay.
"Anna, con đi ra ngoài."
"Nhưng mà..."
"Đi ra ngoài." Giọng Lancelot trầm xuống, không khí trong phòng bắt đầu lạnh dần.
Anna đáp vâng, khi đi qua Lâm Tô Ngọc, cô ta liếc xéo cô bằng đôi mắt hình viên đạn.
Lâm Tô Ngọc vẫn đang cố gắng rời khỏi vòng tay của Lancelot, bị Anna trừng mắt như vậy, cô ngây ngẩn cả người.
Cô ta đang hiểu lầm cái gì vậy? Lâm Tô Ngọc thấy có vẻ cô ta đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lancelot.
"Bá tước Lancelot, ngài khống chế tôi như vậy không ổn lắm?"
Lancelot mỉm cười, buông cô ra, giọng điệu trở về lịch sự, thong dong: "Xin lỗi, nhất thời nóng vội.
Có điều, tôi đột nhiên muốn hỏi một câu trước khi giải thích."
Hắn hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng: "Tôi còn chưa tự giới thiệu, làm sao tiểu thư Susan biết tôi tên là Lancelot?"
Lancelot là một phù thủy hắc ám đáng sợ như vậy, không phải ai cũng biết tên của hắn sao?
Lâm Tô Ngọc không dám nói bừa, cô trộm hỏi hệ thống.
Giọng nói của hệ thống rất kinh ngạc: "Không ai biết tên của hắn! Mọi người chỉ biết hắn là phù thủy hắc ám đã sống rất lâu nên không dám trêu chọc hắn...!Cô...!Ầy..."
Đầu óc Lâm Tô Ngọc quay cuồng, cô lập tức bịa ra lý do, bình tĩnh nói: "Là Anna tiểu thư nói với tôi.
Xin lỗi, liệu điều này có mạo phạm đến ngài không?"
Anna để ý đến Lancelot như vậy, cô ta nên biết tên của hắn, phải không?
Lancelot cong lưng, từ từ tiến lại gần cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
"Nói dối là một hành vi rất xấu, tiểu thư Susan." Lời thì thầm của hắn đầy mê hoặc và ái muội, "Chưa từng có ai nói dối tôi.
Tôi cũng rất ghét người khác lừa dối tôi.
Em nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào?".