Trong lúc đang lục lọi, chợt sau lưng vang lên tiếng trẻ con: “Chị đang làm cái gì vậy hả?”Lâm Tô Ngọc quay đầu lại, một đứa nhỏ chỉ cao đến eo cô đang ngẩng đầu nhìn lên.
Diện mạo của đứa bé này thanh tú đến mức khiến Lâm Tô Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Bộ quần áo cũ rộng thùng thình không hề phù hợp với khuôn mặt và làn da mềm mại của nó.
Nhìn giống như… một tiểu công tử được nuông chiều ở thời cổ đại nhưng lại mặc quần áo thường dân.
Hơn nữa, nó còn có thể nói được ngôn ngữ loài người.
“Chị đang tìm gì vậy?” Đứa nhỏ hỏi cô một lần nữa.
Chẳng lẽ đây là con trai út của gia đình này? Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chị muốn rửa tay nên đi tìm nước rửa tay, bọn em có không?”“Nước rửa tay là gì?” Đứa nhỏ nghi ngờ bĩu môi.
Nó chen vào khoảng trống giữa Lâm Tô Ngọc và cái tủ, cơ thể nhỏ bé áp sát vào Lâm Tô Ngọc, sau đó nó kiễng chân rút trong ngăn kéo ra một cái nĩa sắt đưa cho Lâm Tô Ngọc.
“Chị đang tìm cái này phải không? Cho chị này!”Lâm Tô Ngọc vô cùng lúng túng khi lời nói dối của mình đã bị vạch trần, cô cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh: “Chị lấy cái này để làm gì đâu? Chị đang tìm nước rửa tay mà.
”“Chị đang tìm thứ gì đó để giết người.
”Đứa nhỏ nhìn chằm chằm Lâm Tô Ngọc, nói ra ý đồ của cô với vẻ mặt ngây thơ.
Không phải giết người, là phòng thân.
Lâm Tô Ngọc đặt cái nĩa trở lại trong ngăn kéo, không chịu thừa nhận tâm tư đã bị nhìn thấu: “Chị chỉ muốn rửa tay.
”Lâm Tô Ngọc quay lưng định bỏ đi, chỉ là đứa trẻ đã túm lấy vạt áo của cô và kéo cô ra sau bếp.
Có một cánh cửa nhỏ phía sau.
Đứa nhỏ đẩy cửa ra, bên ngoài tối đen như mực.
Đứa bé dang tay với Lâm Tô Ngọc: “Chị bế tôi đi”Không biết tại sao não Lâm Tô Ngọc bỗng như bị chập mạch, cô bế đứa bé lên mà không hề suy nghĩ gì.
Đứa nhỏ ôm chặt cổ cô và nó: “Đưa tôi đi, chúng ta rời khỏi đây.
”Lâm Tô Ngọc ngơ ngác nhìn đứa bé.
Nó nhìn cô, đôi con ngươi đen láy và sáng ngời như viên ngọc trai đen, dường như có một tia sáng đỏ sẫm trong đó: “Đi với tôi, trở thành người hầu thân cận và trung thành nhất của tôi.
”.