Xuyên Nhanh Nữ Chính Kiều Quyến Rũ Phản Diện Cưng Chiều Đến Phát Điên



Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, Lâm Noãn Noãn đột ngột bước tới, chắn trước mặt họ: “Tô Vãn, ngươi tưởng chỉ cần đưa cô ta đi là xong chuyện sao?”

Tô Vãn nhíu mày, giọng nói đầy uy quyền: “Nếu ngươi còn không tránh ra, đừng trách ta không khách sáo.”

Lâm Noãn Noãn vẫn đứng yên, ánh mắt lộ rõ sự thách thức: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi không còn là Tô Vãn tiểu thư kiêu ngạo của trước kia nữa rồi.”

Tô Vãn nhếch môi cười khinh bỉ, ánh mắt đầy tự tin: “Ta có thể không còn là Tô Vãn của trước kia, nhưng ta vẫn là người có thể khiến ngươi phải cúi đầu.”

Nói rồi, cô kéo tay Liễu Tương đi thẳng, bỏ lại Lâm Noãn Noãn đứng đó với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Cố Vân Đình bị muội muội trêu chọc, trong lòng càng thêm khó chịu, sắc mặt đen lại: “Được rồi, ngươi đừng lo chuyện không đâu.”

Cố Vân Tưởng nhìn thoáng qua hướng Tô Vãn vừa rời đi, lại nhìn sang ca ca của mình, lắc đầu cười khẽ: “Ca, có lẽ ngươi cũng nên thả lỏng một chút.

Đừng quá cứng nhắc, có lẽ ngươi sẽ hiểu được tại sao người ta lại thích Lục Tây Từ hơn.”

Cố Vân Đình nghe thế càng thêm tức giận, nở nụ cười nhạt: “Hắn là gì của nàng? Một tên vai ác mà thôi.

Muội thật sự nghĩ ta không bằng Lục Tây Từ sao?”

Cố Vân Tưởng nhíu mày, nói giọng nghiêm túc hơn: “Ca, ta không có ý so sánh ngươi với Lục Tây Từ.

Nhưng ngươi cũng biết, trong tình yêu, không phải cứ mạnh mẽ là có thể thắng được tất cả.

Đôi khi, phải học cách mềm dẻo một chút.”

Cố Vân Đình khẽ cau mày, nhưng không nói gì thêm.

Trong lòng hắn biết, muội muội nói cũng có lý.

Nhưng sự thật là, từ trước đến nay, hắn chưa từng gặp phải một nữ nhân nào giống như Tô Vãn – mạnh mẽ, tự tin, và không ngần ngại đối đầu với hắn.

“Muội về trước đi, ca còn có việc phải giải quyết,” Cố Vân Đình cất lời, vẻ mặt đã khôi phục sự điềm tĩnh thường thấy.

Cố Vân Tưởng gật đầu, biết ca ca mình lúc này không cần thêm lời khuyên.

Cô cười khẽ: “Vậy ca nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá căng thẳng.

Muội về trước đây.”

---

Bên kia, Tô Vãn sau khi tạm biệt Cố Vân Đình đã nhanh chóng tiến đến chỗ Liễu Tương, vẻ mặt không khỏi tỏ ra sốt ruột.

“Liễu Tương! Ngươi chạy đi đâu thế? Ta tìm ngươi khắp nơi!”

Liễu Tương nhìn thấy Tô Vãn, lập tức hớn hở chạy tới, cười lớn: “Vãn Vãn! Ngươi đến thật rồi! Ta còn tưởng ngươi không thèm để ý tới chuyện này nữa chứ.”

Tô Vãn thở dài: “Ngươi đúng là phiền phức, có biết đây là bữa tiệc của Cố Vân Đình không? Ngươi định làm gì?”

Liễu Tương ra vẻ đắc ý, kéo Tô Vãn đến một góc khuất, giọng thì thầm: “Ta chỉ muốn làm chút chuyện cho ngươi thôi.

Ta đã chuẩn bị sẵn một màn kịch nhỏ, định làm cho Lâm Noãn Noãn bẽ mặt trước mặt mọi người!”

Tô Vãn nghe thế, sắc mặt liền trầm xuống: “Liễu Tương, ngươi đừng có làm bừa! Nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Liễu Tương nghe lời cảnh báo của Tô Vãn, nhưng vẫn cứng đầu: “Nhưng Lâm Noãn Noãn là kẻ giả tạo! Nàng ta chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Vãn Vãn, ta không thể nhịn được nữa!”

Tô Vãn nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc hơn: “Ngươi không hiểu tình thế hiện tại sao? Nếu ngươi làm loạn ở đây, không chỉ mình ngươi mà cả ta cũng sẽ gặp rắc rối.”

Liễu Tương thấy Tô Vãn nói như vậy, cuối cùng cũng có chút chùn bước, bĩu môi: “Ta chỉ muốn giúp ngươi xả giận thôi mà…”

Tô Vãn thở dài, nhìn Liễu Tương bằng ánh mắt lo lắng: “Ta hiểu, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cách này.

Đôi khi, biết nhẫn nhịn một chút mới là thông minh.”

Liễu Tương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, ta nghe ngươi.

Chúng ta về thôi.”

Tô Vãn mỉm cười, vỗ nhẹ vai Liễu Tương: “Thế mới là hảo tỷ muội của ta.

Chúng ta đi.”

Hai người quay người, rời khỏi yến hội một cách lặng lẽ, để lại phía sau bữa tiệc xa hoa và những âm mưu ngấm ngầm của giới thượng lưu.
Tô Vãn cuối cùng cũng đuổi kịp Liễu Tương, nắm lấy cánh tay cô nàng mà kéo lại: “Ngươi điên rồi sao? Định làm gì?”

Liễu Tương giật mình, quay lại nhìn Tô Vãn: “Vãn Vãn! Ngươi cũng đến rồi sao? Ta chỉ định cho cái kia Lâm Noãn Noãn một bài học thôi mà.”

Tô Vãn thở dài, kéo Liễu Tương sang một bên: “Ngươi đừng làm bừa.

Đừng quên kết cục trong sách.

Nếu ngươi động tay động chân, hậu quả sẽ rất khó lường, hiểu chưa?”

Liễu Tương có chút ấm ức, nhưng vẫn chịu nghe lời: “Vậy, ta không làm gì cả.

Nhưng ngươi thật sự muốn cứ để Lâm Noãn Noãn lộng hành như thế sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui