Xuyên Nhanh Nữ Chính Kiều Quyến Rũ Phản Diện Cưng Chiều Đến Phát Điên



Tô Vãn nhếch môi cười, ánh mắt sắc bén: “Lâm Noãn Noãn muốn gì thì cứ để nàng ta tự lo liệu.

Ta không cần ra tay bẩn tay vì nàng ta.

Có đôi khi, thắng thua không phải là chuyện ai ồn ào hơn, mà là ai biết nhẫn nhịn hơn.”

Liễu Tương nhìn thấy Tô Vãn lạnh lùng và quyết đoán như vậy, trong lòng bất giác nổi lên vài phần ngưỡng mộ: “Ngươi thật sự là người phụ nữ mạnh mẽ, Vãn Vãn.

Ta phục ngươi.”

Đúng lúc này, từ phía sau, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Vãn Vãn, ta có thể nói chuyện với ngươi không?”

Tô Vãn quay lại, thấy cô gái mặc váy tím nhạt đứng trước mặt, gương mặt trẻ trung đầy hào hứng và tò mò.

“Ngươi là…?” Tô Vãn nghiêng đầu hỏi, trong mắt hiện rõ sự thận trọng.

Cố Vân Tưởng cười tươi, đáp: “Ta là Cố Vân Tưởng, muội muội của Cố Vân Đình.

Ta đã nghe danh ngươi lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp.”

Tô Vãn có chút ngạc nhiên: “Ngươi biết ta?”

Cố Vân Tưởng gật đầu mạnh, trong mắt lấp lánh: “Đương nhiên rồi! Ngươi thật sự rất lợi hại! Nghe nói ngươi chính là bạn gái của Lục Tây Từ, phải không?”

Tô Vãn bật cười: “Ngươi nghe ai nói vậy? Ta chỉ là đang chơi đùa với hắn mà thôi, ngươi tưởng thật à?”

Cố Vân Tưởng nhướng mày: “Thật vậy sao? Nhưng ta cảm thấy ánh mắt Lục Tây Từ nhìn ngươi không giống như đang chơi đùa đâu.

Có vẻ như hắn thật lòng thích ngươi đấy.”

Tô Vãn bất giác cảm thấy có chút bất an, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Thế à? Vậy thì cũng chưa chắc.

Ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì.”

Cố Vân Tưởng nhìn Tô Vãn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Dù thế nào đi nữa, ta vẫn muốn làm bạn với ngươi.

Ngươi là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp.”

Tô Vãn cười khẽ, gật đầu: “Được thôi, làm bạn thì làm bạn.

Nhưng ngươi nhớ, đừng làm những chuyện ngu ngốc như muội muội của ta, hiểu chưa?”

Cố Vân Tưởng nháy mắt tinh nghịch: “Ta biết rồi, tỷ tỷ.

Ta sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”

Cuối cùng, Tô Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi Cố Vân Tưởng không có ý định gây rắc rối.

Nhưng nàng biết, sóng gió sắp tới vẫn còn rất nhiều, và nàng cần phải chuẩn bị tốt hơn để đối mặt với chúng.
Liễu Tương nhìn Lâm Noãn Noãn bằng ánh mắt khinh miệt: “Ngươi nghĩ mình là cái gì? Một cô gái mới xuất hiện được vài ngày mà dám truyền tin đồn kiểu đó? Đúng là không biết trời cao đất dày.”

Lâm Noãn Noãn hơi lùi về phía sau, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ta...!ta không có truyền tin đồn gì cả.

Ngươi nói gì ta không hiểu.”

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Lâm Noãn Noãn, Liễu Tương càng thêm bực tức: “Đừng làm ra vẻ thánh thiện trước mặt ta! Ai chẳng biết ngươi đang muốn chiếm hết mọi thứ của Tô Vãn? Nhưng để ta nói rõ, ngươi có thể lấy được Tô gia, nhưng không thể nào lấy được Lục Tây Từ! Ngươi đừng mơ tưởng nữa!”

Lâm Noãn Noãn vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng trả lời: “Ta không có ý định tranh giành với tỷ tỷ.

Ngươi hiểu lầm rồi.”

Liễu Tương bật cười chua chát: “Hiểu lầm? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ngươi đang làm bộ ngoan ngoãn, giả vờ yếu đuối để người khác thương hại.

Đừng tưởng ai cũng dễ bị lừa như vậy!”

Lâm Noãn Noãn nhìn Liễu Tương với ánh mắt ẩm ướt, như sắp khóc: “Ta thật sự không muốn như vậy, ta chỉ muốn một gia đình và một cuộc sống yên bình.”

Liễu Tương nghe vậy liền hừ lạnh: “Ngươi diễn hay lắm, nhưng đáng tiếc, ở đây không có ai là khán giả của ngươi!”

Đúng lúc này, Tô Vãn bước tới, giọng nói có phần lạnh lùng: “Liễu Tương, đủ rồi.

Ngươi không cần làm căng thẳng thêm đâu.”

Liễu Tương giật mình, quay lại nhìn Tô Vãn: “Vãn Vãn, ngươi đến rồi? Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi.”

Tô Vãn thở dài, đặt tay lên vai Liễu Tương, nhẹ nhàng nói: “Ta biết, nhưng việc này không cần thiết.

Ta có thể tự lo được.”

Liễu Tương bực bội, nhưng rồi cũng thả lỏng vai và gật đầu: “Được rồi, nghe theo ngươi vậy.

Nhưng ngươi phải cẩn thận với cô gái này.”

Tô Vãn cười nhạt, quay sang Lâm Noãn Noãn: “Ta không quan tâm ngươi đang có mưu đồ gì, nhưng đừng chạm vào giới hạn của ta.

Ta chỉ cảnh báo một lần thôi.”

Lâm Noãn Noãn im lặng, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét nhu mì, nhưng đôi mắt lại lóe lên một chút ánh sáng khó đoán.

Tô Vãn không muốn kéo dài thêm cuộc đối đầu, liền kéo tay Liễu Tương đi: “Đi thôi, chuyện ở đây đã xong rồi.”

Liễu Tương quay lại nhìn Lâm Noãn Noãn lần cuối cùng, rồi cùng Tô Vãn rời khỏi nơi đó, để lại Lâm Noãn Noãn đứng lặng giữa hành lang, với ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui