Liễu Tương nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Noãn Noãn: “Ngươi tính kế người khác, cuối cùng chỉ làm tổn thương chính mình.
Ngươi tưởng đẩy tỷ tỷ ra ngoài thì mình sẽ yên ổn được sao? Đừng ngây thơ thế chứ.”
Lâm Noãn Noãn vẫn giữ vẻ đáng thương, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong đôi mắt: “Ta không có! Ta không làm gì cả! Tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi, ngươi cũng vậy...!Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Nhìn Lâm Noãn Noãn diễn trò, Liễu Tương chỉ thêm khinh thường: “Diễn xuất của ngươi cũng khá đấy, nhưng đáng tiếc ta không phải là khán giả dễ bị lừa đâu.”
Liễu Tương đi tới gần Lâm Noãn Noãn, hạ giọng nhưng ngữ điệu lại đầy sự đe dọa: “Nghe rõ đây, Lâm Noãn Noãn.
Ngươi có thể diễn trước mặt Tô gia, có thể giả vờ đáng thương trước mặt người khác, nhưng trước mặt ta thì không.
Ta sẽ không để yên cho ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta.”
Lâm Noãn Noãn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ yếu đuối: “Ta không muốn tranh đoạt gì cả, chỉ muốn có gia đình, có ba mẹ và một cuộc sống yên bình.
Tại sao ngươi cứ muốn làm khó ta?”
Liễu Tương bật cười thành tiếng, giọng nói đầy châm chọc: “Ngươi muốn bình yên? Vậy thì hãy nhớ, đừng đụng đến tỷ tỷ của ta.
Còn nếu ngươi vẫn cố tình, đừng trách ta không nể tình.”
Liễu Tương quay lưng, nhấc cằm kiêu ngạo, toát lên vẻ tự tin của một ác nữ đích thực.
Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu lại, nhìn Lâm Noãn Noãn với ánh mắt cảnh cáo: “Đây chỉ là khởi đầu.
Nếu ngươi còn tiếp tục giở trò, lần tới sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Lâm Noãn Noãn đứng yên lặng, đôi mắt đẫm nước đầy sự uất ức nhưng cũng không thiếu phần âm trầm.
Cô ta biết mình đã gặp phải một đối thủ đáng gờm, nhưng chẳng thể để lộ ra sự yếu đuối lúc này.
Trong lòng Lâm Noãn Noãn, cơn giận đang sôi sục, nhưng cô ta vẫn phải cố tỏ ra điềm đạm để duy trì hình ảnh thánh thiện mà mình đã xây dựng bấy lâu nay.
Lâm Noãn Noãn quay lại, nhìn người vừa lên tiếng với ánh mắt không thể tin được.
Người đó là Cố Vân Tưởng.
Nàng cười khẽ, bước đến gần Tô Vãn: “Tô tiểu thư thật xinh đẹp, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Đặc biệt là những món đồ trên người, quả thật chỉ có người có địa vị mới dám sở hữu.”
Tô Vãn khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Cố tiểu thư, lời ngươi nói nghe có vẻ như khen ta, nhưng ý đồ thực sự thì sao?”
Cố Vân Tưởng cười vui vẻ, không hề né tránh ánh mắt sắc bén của Tô Vãn: “Tô tiểu thư, ta chỉ đơn giản ngưỡng mộ sự tự tin của ngươi thôi.
Không phải ai cũng có thể đường hoàng đứng ở đây sau khi bị gia đình từ bỏ.”
Tô Vãn nhướng mày: “Ta không cần sự ngưỡng mộ của ngươi.
Còn nếu ngươi thật sự muốn biết bí mật đằng sau những món đồ trên người ta thì hãy hỏi thẳng Lục Tây Từ, bạn trai ta.
Chắc chắn hắn sẽ không ngại giải thích đâu.”
Cố Vân Tưởng càng nghe càng hứng thú: “Ồ, vậy thì hẳn Lục Tây Từ đối với ngươi rất đặc biệt rồi?”
“Chuyện này ngươi cũng không cần bận tâm.” Tô Vãn nhún vai, quay sang nhìn Liễu Tương rồi nói: “Đi thôi, nơi này không có gì thú vị nữa.”
Liễu Tương lập tức nắm tay Tô Vãn, cười khúc khích: “Đi thôi, chúng ta không cần lãng phí thời gian với loại người này.”
Lâm Noãn Noãn nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng tràn đầy ghen tị và phẫn uất.
Cô ta cắn chặt môi, cố gắng nén lại cơn giận trong lòng.
Cố Vân Tưởng, đứng lại một mình ở đó, nhìn theo bóng dáng Tô Vãn đang khuất dần, lẩm bẩm: “Thật thú vị...!Ta chưa từng thấy ai có thể khiến Lục Tây Từ phải nhún nhường như vậy.”
Tô Vãn không do dự, lập tức đưa tay ra, nắm lấy tay Cố Vân Tưởng, cố gắng giữ lại trọng tâm của cô nàng.
“Cẩn thận!” Tô Vãn hét lên, nỗ lực kéo Cố Vân Tưởng về phía mình.
Cố Vân Tưởng hơi giật mình, nhưng cuối cùng cũng giữ vững được thăng bằng.
Ánh mắt cô nàng thoáng qua sự bối rối, sau đó liền quay đầu nhìn Tô Vãn với ánh mắt đầy bất ngờ.
“Cảm, cảm ơn…” Cố Vân Tưởng khẽ nói, giọng hơi run.
Tô Vãn buông tay ra, cười nhạt: “Không có gì, chỉ là không muốn gặp chuyện rắc rối.”
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Vân Tưởng bỗng cảm thấy nữ nhân trước mặt này không hề giống như lời đồn đại - lạnh lùng, tàn nhẫn hay thủ đoạn.
Thay vào đó, cô ta lại có vẻ thẳng thắn, dứt khoát và thậm chí còn có chút...!tử tế?
Lâm Noãn Noãn thấy Cố Vân Tưởng được Tô Vãn cứu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cảm giác như mình vừa mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.
Cô lúng túng đứng đó, không biết làm gì, ánh mắt lấp lánh sự bối rối và sợ hãi.