Xuyên Nhanh Nữ Chính Kiều Quyến Rũ Phản Diện Cưng Chiều Đến Phát Điên



Tô Vãn liếc nhìn Lâm Noãn Noãn, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi muốn tranh giành cái gì thì cứ từ từ mà tranh.

Nhưng đừng đẩy người khác rơi vào hiểm cảnh, dù chỉ là vô tình.”

Lâm Noãn Noãn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Vãn.

Liễu Tương đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ủy mị của Lâm Noãn Noãn thì không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, trong lòng càng thêm khinh thường.

Cố Vân Tưởng đứng đó, khẽ cười: “Tô tiểu thư, ngươi thật khác với tưởng tượng của ta.

Ta đã nghe nhiều lời đồn không hay về ngươi, nhưng dường như sự thật lại khác hẳn.”

Tô Vãn nhún vai, không thèm để ý: “Lời đồn chỉ là lời đồn.

Ngươi tin hay không thì tùy.”

Cố Vân Tưởng nhìn Tô Vãn với ánh mắt đầy hứng thú, như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó rất mới lạ.

Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Ta rất vui vì hôm nay đã gặp được ngươi.

Có lẽ chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội để hiểu nhau hơn.”

Tô Vãn mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ: *Ta chẳng cần hiểu ngươi thêm chút nào đâu.*
Lục Tây Từ nghe giọng nói mềm mại của Tô Vãn, lửa giận vừa dâng trào trong lòng đột ngột bị dập tắt phần nào.

Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất, mơ hồ rụt rè của cô, hắn bất giác nén lại chút cảm xúc, nhưng không giấu nổi vẻ khó chịu.

"Ngươi biết ngươi vừa mới làm cái gì không hả?!" Hắn gằn giọng, ánh mắt vẫn đầy nỗi tức giận, nhưng trong giọng nói đã có thêm chút lo lắng.

Tô Vãn ngẩng lên, đôi mắt ướt át lấp lánh, trông như con mèo nhỏ bị trách mắng oan uổng.

Cô nhẹ nhàng nói, cố gắng biện minh: "Ta không muốn nhìn thấy người khác gặp nạn, chỉ là...!ta không nghĩ sẽ thành ra thế này."

Nghe vậy, Lục Tây Từ không khỏi có chút mềm lòng.

Hắn thở dài một hơi nặng nề, giọng đã dịu xuống: "Ngươi thật là...!không tự lo cho mình được, lại còn lo cho người khác."

Cảm nhận được sự quan tâm ẩn chứa trong lời nói, Tô Vãn không kìm được mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng may mà có ngươi đỡ lấy ta."

Lục Tây Từ không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, kéo Tô Vãn vào sát hơn, như thể sợ cô lại xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Dù tức giận, hắn không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc Tô Vãn ngã xuống, trái tim hắn đã ngừng đập, toàn thân dường như đông cứng lại vì lo lắng.

Cố Vân Tưởng đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, đôi mắt sáng lên vẻ ngưỡng mộ pha lẫn chút hứng thú.

Cô không ngờ Lục Tây Từ lạnh lùng và đáng sợ trong lời đồn lại có thể dịu dàng đến vậy khi đứng trước Tô Vãn.

Trong lòng cô bỗng có cảm giác như đang chứng kiến một cảnh lãng mạn trong tiểu thuyết.

Lâm Noãn Noãn lúc này đứng yên tại chỗ, khuôn mặt không còn chút máu.

Cảnh tượng trước mắt như một cái tát đau đớn vào lòng tự trọng của cô.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn thấy người đàn ông cô luôn ao ước lại dịu dàng với một nữ nhân khác.

Liễu Tương đứng bên cạnh Tô Vãn, khẽ nói: "Vãn Vãn, ngươi không sao chứ? Ta thực sự bị dọa chết khiếp rồi!"

Tô Vãn mỉm cười yếu ớt, vẫy tay trấn an: "Không sao đâu, ta ổn mà."

Lục Tây Từ nhìn Tô Vãn, đôi mắt sâu thẳm vẫn còn lấp lánh sự lo lắng, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn: "Đi thôi, ta đưa ngươi về."

Tô Vãn ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Lục Tây Từ ôm lấy mình.

Trong lòng cô, cảm giác ấm áp lan tỏa, và cô chợt nhận ra rằng, có lẽ giữa thế giới đầy những âm mưu và dối trá này, sự ấm áp của hắn là thật.
Lâm Noãn Noãn hoàn toàn hoảng sợ trước tình huống này.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tây Từ, nàng càng trở nên run rẩy, lắp bắp giải thích: "Ta...!ta không phải cố ý.

Chỉ là không cẩn thận mà thôi, xin hãy tin ta!"

Tô Vãn vẫn nằm trong vòng tay của Lục Tây Từ, quay sang nhìn Lâm Noãn Noãn, giọng điệu mang theo chút mỉa mai: "Không cố ý? Vậy sao? Nhưng ngươi suýt nữa khiến ta mất mạng.

Ngươi nói xem, ta nên làm sao đây?"

Cố Vân Tưởng cũng xen vào, sắc mặt nghiêm nghị hơn hẳn: "Lâm Noãn Noãn, không cần giải thích nữa.

Dù thế nào, đây cũng là lỗi của ngươi.

Ngươi đã gây ra sự cố lớn như vậy, ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên rời đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn."

Lâm Noãn Noãn không còn lời nào để bào chữa, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng kiềm chế nước mắt.

Nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài rời khỏi yến hội trong sự xấu hổ và thất vọng.

Tô Vãn thấy tình cảnh đã lắng xuống, liền quay lại nhìn Lục Tây Từ với nụ cười trêu ghẹo: "Ngươi thấy không, ta đã bị ngươi làm cho thành ra thế này.

Ngươi định đền bù thế nào đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui