Theo thông báo chính thức làm sáng tỏ, những người phía sau những tài khoản marketing bịa đặt đã được mời đi uống trà, đoàn phim bên kia cũng đưa người ra làm chứng, lúc ấy là cô cứu mọi người.
Trong lúc nhất thời, dư luận bắt đầu chuyển hướngquay ngược về phía Hoa Vụ bên này, nhiệt độ của cô một đường đi lên, không chỉ thế, còn nhận được kịch bản mới.
Công ty đại khái là thấy dấu hiệu, Phùng Lệ liên tiếp mấy ngày ở nơi này với cô, nương theo nhiệt độ của cô mà bắt đầu sắp xếp công việc.
Hoa Vụ đợi mấy ngày đều không có bất kỳ tin tức gì của Quý Uyển Vi.
Đoán chừng cô ta ở sau lưng không có tự mình ra mặt, tra không đến trên đầu cô.
Hoa Vụ liền rất muốn nhìn xem biểu tình của Quý Uyển Vi, đáng tiếc cô không nhìn thấy...!thật khó chịu.
Hoa Vụ cân nhắc một chút, bò dậy đi tìm Phùng Lệ: "Chị có quen phóng viên không?"
Thời gian mấy ngày, Phùng Lệ phát hiện trong đầu nghệ sĩ nuôi thả này có rất nhiều ý nghĩ khác với người thường.
Cô cảnh giác hỏi: "Cô muốn làm cái gì? Hiện tại công ty có sắp xếp mới cho cô, giữ vững cái nhiệt độ này, cô chính là siêu sao tiếp theo, cô không cần tác quái!"
Hoa Vụ vỗ tay.
Phùng Lệ: "...."
"Miếng bánh này vẽ không tồi."Còn có siêu sao tiếp theo...!công ty thậm chí còn không phát bản thảo cho bản vẽ.
Phùng Lệ thiếu chút nữa thì một hơi không lên nổi: "Công ty còn có thể lừa cô sao?"
"Trước đó còn không phải lừa tôi đi tiếp rượu."
"..."
"Tôi không đi các người liền nuôi thả tôi."
"..."
"Hiện tại các người còn cọ nhiệt độ của tôi."
Cọ...!cọ gì?
Cô là vì ai mà ở đây bận rộn.
Còn có công ty cọ nhiệt độ của cô...
"Tống Di.!" Phùng Lệ rít gào lên tiếng, "Đầu óc cô có bệnh phải không?"
Hoa Vụ nghiêm túc lắc đầu, "Không có."
Phùng Lệ trên ngực phập phồng, trước đó cô chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này quật cường, vào cái vòng này, còn nghĩ giữ sạch sẽ, nào có chuyện tốt như vậy, lại không phải là người chơi hệ phú nhị đại.
Hiện tại phát hiện đầu óc cô chính là có bệnh!
Hoa Vụ trở lại vấn đề chính, "Cho nên, cô có quen phóng viên không?"
Phùng Lệ đương nhiên có quen phóng viên.
Phùng Lệ hoài nghi cô là tính sắp xếp phóng viên tới phỏng vấn mình— lấy mấy ngày ở chung, Phùng Lệ cảm thấy cô thật sự làm được việc này.
Cô thực sự không muốn cho.
Nhưng cô sợ tên bệnh tâm thần này lại đi tìm paparazzi bên ngoài.
Phóng viên quen biết còn có thể khống chế một chút, có cơ hội ngăn chặn.
Paparazzi bên ngoài kia, ai biết người ta sẽ làm trò gì.
Cho nên cuối cùng Phùng Lệ vẫn cho.
....
....
Phùng Lệ vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Hoa Vụ, cảm giác có chút lo lắng không hiểu được.
Nhưng mà Hoa Vụ ngoan ngoãn đi theo công việc an bài hoàn toàn không có dấu hiệu phản nghịch, làm cho đầu óc Phùng Lệ có chút bối rối.
Công ty thừa dịp này bắt nhiệt độ, trước tiên để cho Hoa Vụ đi một cái show thực tế.
Ý tưởng ban đầu của chương trình là táo bạo và phô trương.
Tuy nhiên muốn mời Hoa Vụ cùng những người bị hại đều cùng nhau tham gia, cuối cùng vẫn bị bóp chết từ trong trứng nước vì không vượt qua thử thách.
Trong quá trình ghi hình, khó tránh khỏi sẽ có một vài câu hỏi hóc búa.
Thậm chí đề cập đến vấn đề không quá tốt.
Tổ tiết mục không nghĩ tới, Hoa Vụ người này so với bọn họ còn gian xảo hơn, đề cập đến vấn đề còn khó nói hơn so với họ tưởng.
Bọn họ chỉ là muốn thêm một chút hiệu ứng, cô lại muốn trực tiếp luôn.
Tiết mục phát sóng, người xem đều choáng váng.
[Loại chuyện đem vết thương ra rắc muối vào thật sự cần không? ý tứ kia của cô, cảm giác như là không nên rắc muối lên vết thương của hung thủ a.]
[Tôi cảm thấy sau đó cô ấy còn nói cái gì nhưng đã bị cắt bớt.]
[Chương trình này đổi phong cách lúc nào thế?]
[Không hổ là người có thể giết ngược lại một con bò, thanh thế rất được]
[Đã tìm hậu trường, câu nói sau đó chính là 'ngay cả một cô gái cũng không bằng, tôi lo hắn ở dưới đó sẽ buồn, người chết là quý.]
[Cười chết, vốn tưởng rằng là một cái thau đồng, không nghĩ tới lại là vương giả.]
[Nói cái gì mà người đứng đầu tuyến mười tám? Ha ha ha...]
[Tuyến mười tám còn có người đứng đầu sao?]
[Là một công dân tuân thủ pháp luật, ta cho rằng ** không thể giải quyết hết thảy?]
[Nhưng không thể giải quyết chuyện, ** nhất định hữu hiệu]
[** là cái gì? Có bản lĩnh thì đánh ra, thì có bản lĩnh bật ra a!].
Google ngay trang { Т R U M t r u y e n.
vЛ }
[??? Ta dường như thấy bộ dạng tổ tiết mục đổ mồ hôi tập thể.]
[Là ai để cô ấy lên cái chương trình này? Lên như vậy, nhiều thêm mấy cái!]
[Khách mời: chỉ cần ta so với tổ tiết mục càng không theo lẽ thường ra bài, tổ tiết mục liền không thể làm gì.]
[Trời mẹ nó, như cái gì cũn chưa nói, mà cũng như cái gì cũng nói hết...]
[Hậu trường mới là chính, kiến nghị mọi người đi xem hậu trường.]
Người xem cũng không nghĩ tới, bọn họ có thể thấy được một tập táo bạo như vậy.
Nội dung tập chính không có gì không ổn, nhưng kết hợp với hậu trường, người xem lo lắng tổ tiết mục không muốn.
Tổ tiết mục đại khái cũng lo lắng, hậu trường cũng không dám thả.
Phùng Lệ...
Phùng Lệ không nghĩ tới, chỉ là tự cảnh cáo mình, lần sau tố tiết mục nhất định cho cô kịch bản, để cô dựa theo, một chữ cũng không khác mà đáp!
Bởi vì chương trình thực tế kia khiến Hoa Vụ trở nên nổi tiếng hơn một chút.
Đương nhiên, không khỏi cũng có người nói gì đó không dễ nghe.
Nhưng mà có vết xe đổ trước đó, những lời này tương đối khiêm tốn, lỡ như bị bịa đặt thành công, chính là muốn bị kéo vào.
Số lượng công việc mà Hoa Vụ nhận được ngày càng tăng lên, chất lượng cũng ngày một nâng cao.
Nhưng vào lúc này, Phùng lệ đột nhiên nhận được tin nhắn của một paparazzi.
Nội dung tin nhắn chính là Hoa Vụ mời hắn đi nằm vùng chụp ảnh.
Phùng Lệ hấp tấp đi tìm Hoa Vụ, đem điện thoại di động đập trước mặt cô: "Cô tìm người chụp cô ta làm cái gì?"
Phùng Lệ cũng không biết nguyên chủ cùng Sơ Giang Thu có một tầng quan hệ như vậy, càng không biết cô cùng Quý Uyển Vi có ân oán gì.
Cho nên Phùng Lệ hoàn toàn không rõ Hoa Vụ làm như vậy có mục đích gì.
"Di..." Hoa Vụ lấy điện thoại của Phùng Lệ, trước tiên bất mãn nói: "Sao hắn lại gửi cho chị trước, tôi mới là cố chủ mà!"
"Đây là trọng điểm sao?"
"...Không phải sao?"
"..."
Phùng Lệ hít một hơi thật sâu.
"Cô chụp cái vị đại tiểu thư Quý gia này làm cái gì?"
Hoa Vụ nhanh chóng xem xong nội dung bên trong, paparazzi quả thật rất chuyên nghiệp, nội dung cô muốn đều có.
Hoa Vụ buông đi động, giọng điệu có chút vi diệu: "Chị không cảm thấy câu chuyện tình yêu của họ rất cảm động sao?"
Nội dung tin nhắn Phùng Lệ đã xem qua rồi.
Bên trong chính là hình chụp của Quý Uyển Vi cùng Sở Giang Thu.
Hai người này, một người là đại tiểu thư tập đoàn Ngân Phong.
Một người là tổng tài quản lý tập đoàn Sở thị.
Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Nhưng mà...
Phía sau đó còn có chuyện Quý Uyển Vi thích một họa sĩ, đi theo xuất ngoại, vứt bỏ Sở Giang Thu, hiện tại trở về gặm lại cỏ, chuyện xưa cẩu huyết.
Phùng Lệ ném tin bát quái* ra khỏi đầu: "Tôi hỏi cái này cùng cô có quan hệ gì?"
*bát quái: thuật ngữ giới giải trí, kiểu tám chuyện về tin đồn, cũng gần tựa như "ăn dưa"
Hoa Vụ hôm nay chụp quảng cáo, cô ăn mặc xinh đẹp, váy dài, tóc búi cao, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Cổ thiên nga thon dài hơi giương lên, nghiêm túc mà nói: "Tôi muốn cho cô ta một kinh hỉ."
Kinh...!kinh hỉ?
Đó là kinh hỉ sao?
Phùng Lệ tức giận chỉ vào cô: "Cô còn chưa có hồng* đâu, cô cứ phải đi đắc tội người ta, đầu óc không có bệnh chứ?"
*Hồng: thuật ngữ của giới giải trí, nghĩa là nổi tiếng.
"Đây không phải là chuyện tôi đắc tội cô ta."
Đây là cô ta đắc tội tôi..