Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Liên Hoài vẫn không nhúc nhích, để mặc lưỡi kiếm sắc bén đối diện hắn.
Lưỡi kiếm phản chiếu khuôn mặt thanh tuyển của thiếu niên, yên tĩnh lại ngoan ngoãn.
"Ngươi mất cảnh giác như vậy, sẽ chết.
" Hoa Vụ thu kiếm.
"Ngươi sẽ giết ta sao?"
Hoa Vụ: "Không.
"
"Vậy sao ta lại chết?"
"Ta không giết ngươi, không có nghĩa là người khác không giết ngươi, vấn đề là phải cảnh giác.
"
"Ta rất cảnh giác người khác.
"
Liên Hoài bỏ lại những lời này, đi về phòng mình.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lông mày từ từ nhăn lại.
Hoa Vụ sờ sờ cánh tay, ném kiếm sang một bên, chui vào phòng thuốc.
! !
! !
Cứ ba ngày Liên Hoài lại phải tắm nước thuốc một lần, thời gian còn lại đều bế quan trong phòng.
Mỗi ngày Hoa Vụ không phơi nắng thì là lăn lộn trong phòng thuốc.
Lâu lâu cũng sẽ xuống núi, mỗi lần trở về đều mang theo một bó hoa màu sắc sặc sỡ, cắm vào bình gốm bên cửa sổ rồi bỏ mặc không để ý nữa.
Lúc đầu Liên Hoài cũng không hiểu được hành vi này của cô.
Nhưng nhiều lần như vậy, đại khái đã mò ra quy luật.
Cuộc sống trên núi Vân Vụ đơn điệu buồn tẻ.
Nhưng bên ngoài lại rất náo nhiệt.
Phùng Trung thả ra không ít tin tức về Đỗ Lăng, hắn hợp tác với Đỗ Lăng nhiều năm như vậy, làm sao có thể không phòng hờ một chút.
Rất nhiều chuyện hắn đều giữ lại chứng cứ.
Mười năm trước, Diệu Thủ thần y của Vạn Từ Đường bị giết, thần đan có thể làm người ta sống lại từ cõi chết trong truyền thuyết không cánh mà bay.
Tám năm trước, kho báu vật của Lâm phủ bị trộm, thiếu chủ mất mạng.
Sáu năm trước, chưởng môn Hành Sơn chết bất đắc kỳ tử, cả môn phái bị người ta đổ oan, thật ra là do Đỗ Lăng âm thầm động tay, cuối cùng hắn đứng ra, lấy thân phận của ân nhân xuất hiện, từ đó có được sự ủng hộ của Hành Sơn.
Năm năm trước! !
Từng cái chuyện cũ năm xưa bị lôi ra.
Không ít chuyện giang hồ võ lâm từng nghe qua.
Ai ngờ được, tất cả chuyện này đều có liên quan đến Đỗ Lăng.
Địa vị của Đỗ Lăng trong chốn giang hồ vốn được mọi người vô cùng tôn sùng, thực lực mạnh mẽ, làm người công chính.
Sau lưng lại là một tên tiểu nhân âm hiểm vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Trong lúc nhất thời cả Đỗ phủ cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Mà những người bị hại trong mấy vụ án xưa đó, cũng tìm tới cửa đòi Đỗ Lăng cho một lời giải thích.
Nhưng Đỗ Lăng không hề có trong phủ.
Có người gặp được hắn, chưa làm được gì Đỗ Lăng đã nạp mạng trước.
Nếu không sao lại bảo Đỗ Lăng không dễ đối phó.
Võ công của hắn thật sự rất mạnh.
Đánh tay đôi, thật đúng là không có bao nhiêu người có thể đánh thắng hắn.
Mọi người đuổi giết Đỗ Lăng khắp giang hồ, cả chốn giang hồ náo nhiệt không thôi.
Mà ngay lúc Đỗ Lăng đang bị đuổi đánh khắp nơi, một sát thủ danh hiệu 'Thiên Phạt' dần dần nổi danh trong chốn giang hồ.
Nhưng sát thủ này! ! Hơi lạ.
Nàng chỉ nhận mục tiêu có tội.
Lại còn nói mình đang vì dân trừ hại, thay trời hành đạo, trừng ác dương thiện.
Cũng buông lời nói không có ai mà ta không giết được.
Vì thế liền có người thuê nàng giết Đỗ Lăng.
Nhưng người ta từ chối thẳng thừng, không nhận giết Đỗ Lăng.
Hỏi: Tại sao?
Đáp: Đỗ Lăng quá mạnh.
Hỏi: Không phải ngươi nói không có ai mà ngươi không giết được sao?
Đáp: Đánh không lại thì không nhận giết.
Hảo hán, chỉ đánh thắng được mới nhận, vậy còn không phải là không có ai mà không giết được sao?
Lách luật hả!
Còn có người nói, nếu có yêu cầu đặc biệt, 'vật kỉ niệm' bọn họ nhận được sau khi xong việc, luôn bị đóng gói một cách kì quặc.
Có người còn nhận được quà tặng kèm.
Yêu cầu một cái, người ta có thể tặng ngươi một đôi.
Trên thư: Chuyện tốt thành đôi.
Vãi cả chuyện tốt thành đôi.
Đương nhiên mấy chuyện này đều là đồn thổi, có phải sự thật hay không cũng không ai biết.
Dù sao muốn tìm nàng đều phải dựa vào trung gian, chưa ai thấy vị sát thủ mới nổi đang hot trên giang hồ này mặt mũi thế nào.
Nhưng mọi người đều thấy tên sát thủ này! ! Kiểu gì cũng hơi bệnh.
! !
! !
Hai năm sau.
Sau núi Vân Vụ.
Một tiếng ầm vang lớn, tảng đá lớn trên đất trống đột nhiên nổ tung.
Hoa Vụ ngồi trên ghế tre, phe phẩy cây quạt nhỏ, nhìn bóng dáng hiện ra sau lớp bụi mù.
Thiếu niên lại cao lên không ít, ngoại hình lẫn lộn giữa thiếu niên và thanh niên cũng đẹp trai hơn, quần áo màu tím sậm làm hắn trông kiêu ngạo lại bí ẩn.
Liên Hoài đi về phía cô.
Hoa Vụ 'tạch' một cái khép lại cây quạt, "Không tồi, rất tiến bộ.
"
Liên Hoài tắm nước thuốc ba tháng, tuy giai đoạn đầu rất thống khổ, nhưng giai đoạn sau đúng là rất có ích với hắn.
Thực lực của hắn bây giờ đã khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia.
Nhưng mà muốn đánh tay đôi với Đỗ Lăng! ! Còn có chênh lệch rất lớn.
Hoa Vụ cũng hơi rầu rĩ, đưa ra một ý tưởng táo bạo: "Hay là, chúng ta tìm một người công lực thâm hậu, bái hắn làm thầy, để hắn truyền công lực cho ngươi.
"
"! ! "
Đó là bái người ta làm thầy sao?
Đó là đòi mạng người ta.
Đôi khi Liên Hoài cũng cảm thấy mình không bắt kịp tư duy biến thái của Hoa Vụ.
Ngươi nói nàng không phải người tốt.
Đôi khi nàng cũng đang làm việc thiện.
Ngươi nói nàng là người tốt! !
Nghe thử câu vừa rồi xem?
"Không được.
" Liên Hoài từ chối lời đề nghị của Hoa Vụ.
Hoa Vụ bóp cổ tay thở dài: "Vậy bao giờ ngươi mới đánh thắng được Đỗ Lăng?"
Liên Hoài: "! ! "
Đó là kẻ thù của một mình ta sao?
Sau khi Đỗ Lăng chật vật giai đoạn đầu, lấy lại tinh thần rất nhanh, trở mặt luôn với giang hồ võ lâm, xuống biển làm ma đầu.
Chỉ cần hắn không biết xấu hổ, ai có thể làm gì hắn?
Đánh thì đánh không thắng, mắng cũng không mắng chết người ta được.
Liên Hoài: "Có thể hạ thuốc trước.
"
Hoa Vụ vuốt cằm: "Cũng không phải không thể, nhưng Đỗ Lăng này rất cảnh giác, hạ thuốc hơi khó.
"
Người làm nhiều chuyện xấu, nên cứ luôn lo cho mạng của mình.
Đỗ Lăng là người cẩn thận đến mức ra ngoài uống ngụm nước cũng phải cho người thử trước.
Hơn nữa lấy bản lĩnh của Đỗ Lăng, thuốc không có hiệu quả ngay, thì cũng không có tác dụng với hắn, hắn hoàn toàn có cơ hội trốn thoát.
Nhưng Tạ Lan cũng đã nói, thuốc để đối phó với cao thủ đứng đầu như Đỗ Lăng, hắn cũng không chế ra được.
Cho nên đây là một vòng tuần hoàn chết.
Hoa Vụ thảo luận với Liên Hoài.
Không tìm được phương án hữu dụng.
"Vẫn phải đi thực tiễn thôi.
" Hoa Vụ vỗ vỗ cây quạt vào lòng bàn tay, đưa ra quyết định: "Hai ngày nữa đưa ngươi đi ra ngoài lang bạt giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa!"
Thực tiễn có thể giúp người ta nhanh chóng trưởng thành!
Giống như Liên Hoài trong cốt truyện, cũng chỉ qua mấy năm, công lực đã lên đến một trình độ khủng bố.
Là lúc để con đi ra ngoài xem giang hồ hiểm ác thế nào!
Trưởng thành dưới sự tôi luyện của giang hồ!
Liên Hoài: "! ! "
Mấy năm nay hắn không hề ra ngoài.
Giống như là bị nàng nhốt ở đây, mỗi ngày ngoại trừ luyện công chỉ có luyện công.
Đối với quyết định của Hoa Vụ, Liên Hoài chỉ có quyền nghe, không có quyền phản đối và quyền đề nghị, chỉ có thể đồng ý.
! !
! !
Luyện công xong, đến vườn thuốc cạnh đó nhổ cỏ, tiện tay tưới nước luôn.
Mấy năm nay vườn thuốc sinh trưởng rất tốt, nhưng Liên Hoài không dám dùng thuốc ở đây.
Hoa Vụ rõ ràng cũng chê, đều bảo A Đồng hái, đem xuống dưới chân núi bán, phụ tiền sinh hoạt.
Liên Hoài tưới nước xong, rời khỏi vườn thuốc.
Hoa Vụ phe phẩy quạt đứng dậy, hắn vác ghế tre lên, hai người một trước một sau về lại trong viện.
Những ngày tháng bình đạm như vậy, đôi khi sẽ làm Liên Hoài thấy không chân thật.
Liên Hoài đi nấu cơm, Hoa Vụ mò vào phòng của Tạ Lan, dọn một vò rượu ra, đổ vào hồ lô bằng ngọc của mình, vừa ngắm hoàng hôn vừa thưởng thức rượu, cực kỳ hưởng thụ.
.