Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Những người khác trong phòng bao nhanh chóng bị mang đi, người còn lại cũng đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại có Hoa Vụ và người đàn ông ở trong phòng vẫn luôn cúi đầu kia.
Hoa Vụ dẫm lên đống hỗn độn đầy đất đi vào.
"Độ Hàn.
" Cô gọi một tiếng.
Người ngồi ở trong bóng tối, ngón tay buông xuống hơi cuộn tròn lại, máu cũng chậm rãi thu vào lòng bàn tay, nắm chặt thành quyền.
Người trên sô pha đứng dậy, hắn cúi đầu đi ra ngoài, "Cô nhận nhầm người rồi.
"
Giọng của hắn có hơi khác so với mấy năm trước, càng thành thục hơn.
Nhưng Hoa Vụ cảm thấy mình sẽ không nhận nhầm.
Nhưng mà người ta không thừa nhận, cô cũng không nói cái gì, nhìn hắn đi qua bên cạnh mình.
Người đàn ông đi tới cửa, đi tiếp về phía trước một bước là có thể rời khỏi phòng.
Nhưng hắn ngừng lại.
Người đàn ông đột nhiên xoay người lại, hai bước vượt đến chỗ Hoa Vụ, ôm lấy eo cô, nháy mắt khi cô ngước mắt lên nhìn, hôn tới.
Đó là một nụ hôn mang theo chút mùi máu tanh, một chút cũng không dịu dàng, ngược lại càng như là đoạt lấy, xâm chiếm.
Hoa Vụ chỉ cảm thấy cánh môi đều trở nên tê rần, đau đớn nhỏ xíu bắt đầu lan tràn.
Trải nghiệm sự liếm cắn điên cuồng của chó con rất không thoải mái.
Hoa Vụ duỗi tay đẩy hắn ra, nhưng mà Độ Hàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không hề có ý buông cô ra.
Trong tia sáng mập mờ, quần áo trên người Hoa Vụ bắt đầu trở nên hỗn độn.
"Độ Hàn, cửa không đóng, anh chắc chắn sao?"
Giọng Hoa Vụ lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Độ Hàn ngước mắt liền đối diện với ánh mắt hờ hững của Hoa Vụ, hắn như là bị thứ gì đâm một cái, bén nhọn trên người rút đi như thủy triều.
Hắn buông Hoa Vụ ra, lùi về sau mấy bước, đáy mắt hiện lên một tia chật vật không dễ phát hiện.
Nhưng chút chật vật đó rất nhanh đã biến mất không thấy.
Cách mặt đất hỗn độn, hai người im lặng đối diện.
Tay rũ bên người Độ Hàn còn nhỏ máu.
Trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hai người im lặng giằng co, phảng phất là đang so xem ai trầm ổn hơn.
"Em không có gì muốn nói sao?" Cuối cùng là Độ Hàn lên tiếng trước.
"Nói cái gì, tôi gọi anh, anh nói tôi nhận sai người.
Sau đó lại không thể hiểu được hôn tôi! ! Còn hôn tàn nhẫn như vậy, đau chết rồi.
"
Độ Hàn: "! ! "
Độ Hàn cũng không biết sao vừa rồi lại xúc động như vậy.
Nhưng là bây giờ chuyện đã xảy ra.
Hắn giải thích cái gì cũng đều vô dụng.
Hôm nay hắn không nghĩ tới chỗ này lại gặp được Hoa Vụ.
Vừa rồi đúng thật là hắn muốn chạy, nhưng mà hắn đi tới cửa cô cũng không nói thêm câu nữa! !
Độ Hàn hơi rũ đầu, nắm chặt đôi tay, giọng trầm thấp: "Em còn thiếu bạn giường không?"
Hoa Vụ có chút ngoài ý muốn liếc hắn một cái.
Độ Hàn tránh khỏi tầm mắt cô.
Lát sau, Hoa Vụ giơ tay lau lau môi hơi đau, "Ở chỗ nào?"
Độ Hàn trầm mặc, nói tên một khách sạn.
! !
! !
Thời điểm Hoa Vụ đi ra ngoài, giám đốc bị dọa giật cả mình, "Nguyên tổng, ngài ngài ngài! ! "
Giám đốc hoảng sợ.
Hoa Vụ từ kính bên cạnh thấy trên người mình có máu, thậm chí trên mặt, trên cổ đều có máu.
Tuy rằng lượng máu không nhiều lắm, nhưng dải ở khắp mọi nơi.
Giám đốc bị dọa cũng là bình thường.
"Không sao.
" Hoa Vụ giơ tay lau máu trên mặt, nhưng phát hiện không lau hết được, đơn giản mặc kệ, trực tiếp phân phó giám đốc, "Anh phái người ném Tưởng Hối Dân đến cửa cục cảnh sát đi.
"
Trước đó cảnh sát đang truy nã người này.
Không nghĩ tới lại tự mình đưa tới cửa.
Lễ lớn như vậy, cô không nhận thì thật xấu hổ.
Giám đốc nhìn Hoa Vụ mang cái người đàn ông đã đánh với nhiều người như vậy, lại còn đánh thắng, rời đi, biểu tình có chút quái dị.
Nguyên tổng biết người kia sao?
Chuyện của sếp, giám đốc cũng không quyền hỏi, chỉ có thể nhìn theo bọn họ rời đi.
Hoa Vụ giải tán những người khác, lái xe đến ở khách sạn Độ Hàn.
Trước tiên Hoa Vụ rửa sạch máu trên mặt và cổ đã, chờ cô đi ra ngoài thì phát hiện tay Độ Hàn còn đang đổ máu.
Hoa Vụ: "! ! "
Đây là định khiến bản thân chết vì mất máu quá nhiều sao?
Hoa Vụ nhờ khách sạn đưa hộp sơ cứu đến, kéo tay hắn xử lý miệng vết thương.
Miệng vết thương nằm ở dưới cổ tay một chút, miệng cắt rất dài, chắc là mảnh vỡ chai bia.
Hoa Vụ rửa sạch xong miệng vết thương, tiêu độc, sau khi xác định bên trong miệng vết thương không có dị vật, lúc này mới bắt đầu bôi thuốc, băng bó.
"Vì sao em không tìm những người khác?"
Độ Hàn đến bên này đã được vài ngày,
Hắn biết, bên người cô không có những người khác.
"! ! " Vấn đề này Hoa Vụ thật đúng là không nghĩ tới, cô đều là xem cảm giác thôi.
Người có diện mạo, tính cách, tam quan! ! Đều hoàn toàn phù hợp với cô, rất ít.
Hoa Vụ cố định tốt băng gạc, không trả lời vấn đề này của hắn.
Đại khái là Độ Hàn biết truy hỏi cũng sẽ không có đáp án gì, không truy hỏi nữa.
"Lời của rồi của tôi, em! ! Có ý gì?"
Kỳ thật lúc ấy Độ Hàn nói xong thì hơi hối hận.
Giống như bản thân mình rất không đáng tiền.
Nhưng mà lời nói đã nói ra.
Độ Hàn chỉ có thể đơ người đứng ở chỗ đó, chờ cô trả lời.
"Độ Hàn! ! "
Có vẻ như Hoa Vụ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi người, ở trên cánh môi lạnh lẽo khô ráo của Độ Hàn, rơi xuống một nụ hôn.
"Lần sau không thể hôn tôi như vậy nữa, rất đau, tôi không thích.
"
Lông mi Độ Hàn hơi run, một hồi lâu mới rầu rĩ đáp ứng.
"Tôi đi tắm một cái, trên người toàn là máu của anh, quần áo của anh ở đâu?"
Độ Hàn chỉ chỉ vali bên kia.
Hắn nhìn Hoa Vụ cầm quần áo của hắn, vào phòng tắm, tiếng nước dần dần vang lên.
Độ Hàn ngã vào mép giường, thân thể chậm rãi cuộn tròn lại, hắn ấn miệng vết thương đã băng bó tốt, dần dần dùng sức.
Máu đỏ tươi thấm ra ngoài băng gạc màu trắng, giống như lọ mực bị nhòe khi mở ra.
"Độ Hàn!"
Độ Hàn hoàn hồn.
Người mang theo hương khí ẩm ướt từ bên kia xông tới, đẩy tay hắn ra, ấn ở một bên, cô cúi người, con ngươi ẩn ẩn có tức giận.
"Tôi vừa mới băng bó cho anh xong!!"
"! ! "
Hắn nhìn tay bị Hoa Vụ ấn ở trên chăn.
Máu gần như đã nhiễm đỏ cả băng gạc, hắn nghiêng đầu, môi khô ráo hơi mở ra, nhưng cũng không có phát ra tiếng.
Vừa rồi hắn không nghĩ cái gì, hình như chỉ mới được một lát.
Ai biết đã qua lâu như vậy.
Mày Hoa Vụ hơi nhíu lại, nhìn kỹ gương mặt đã càng thành thục hơn so với trước đó của Độ Hàn, nhưng mặt cũng càng đẹp hơn.
Mấy năm nay Độ Hàn thay đổi không ít.
Bản thân Độ Hàn chính là có vấn đề, chỉ là Độ Bách không xảy ra việc gì, cho nên hắn vẫn giống một người bình thường.
Nhưng cũng chỉ là giống.
Độ Bách chỉ là một cái chìa khóa khóa hắn lại.
"Tôi không sao.
"
Độ Hàn tự mình ngồi dậy, đứng dậy mở băng gạc, một lần nữa băng bó tốt.
Hoa Vụ nhìn bóng lưng có chút gầy gò của hắn, "Độ Hàn, bây giờ anh còn có thể hối hận.
"
"Hối hận?" Độ Hàn quay đầu, trên mặt có chút mờ mịt, một lát sau chuyển biến thành một loại chắc chắn khó hiểu, "Chuyện vừa rồi không liên quan đến em, tôi sẽ không hối hận.
"
"Anh chắc chắn sao?"
Độ Hàn: "Tôi chắc chắn.
"
Hắn đã chạy tới bước này, hắn hối hận kiểu gì?
"Kể cả không chiếm được gì ở chỗ tôi?"
Độ Hàn rũ mắt xuống, chờ hắn lại ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh thanh triệt, không nhìn ra cái gì cả: "Không phải tôi được người của em sao?"
Hoa Vụ im lặng một lát, khóe môi thong thả gợi lên độ cung nhẹ: "Anh nghĩ như vậy thì tốt.
".