Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sau thời gian ngắn nghỉ ngơi phục hồi thì đội ngũ tiếp tục xuất phát.
Vận khí của nam chính Tiêu Tích còn khá tốt, buổi tối hôm đó liền tìm được một ít vật tư, cứu vớt những người sống sót sắp chết đói trong đội ngũ.
Đoạn đường tiếp theo, Tiêu Tích đồng hành cùng đám người Mạch ca.
Nhưng mọi người không can thiệp chuyện của nhau, ở chung cũng coi như là hòa bình.
Nhưng mà vận khí của Tiêu Tích cũng không phải là tốt nhất.
Vật tư kia chống đỡ hai ngày thì hết.
Đội ngũ của Tiêu Tích lại lần nữa rơi vào trong tình trạng thiếu lương thực khẩn cấp.
Hoa Vụ cũng không quan tâm đến bọn họ, mỗi ngày ăn no uống đủ, ở trong xe buồn ngủ thì an tâm thoải mái coi Giang Dịch như gối hình người mà gối đầu.
Giang Dịch mặt mày thâm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say, tầm mắt chậm rãi trượt đến cổ trắng nõn mảnh khảnh kia.
Hai tay hắn tuy rằng bị còng tay giữ chặt, nhưng bóp chết người vẫn rất dễ dàng...
Nhưng mà lý trí chiếm thế thượng phong, khắc chế sự vọng động của mình.
Bây giờ hắn bóp chết cô, chính hắn rất có thể cũng không sống nổi.
Hoa Vụ vừa tỉnh ngủ, trời đã tối.
Xe đậu bên lề đường, bên ngoài có ánh lửa, lời bàn tán của những người sống sót bay vào thông qua cửa sổ.
"Tỉnh rồi thì ngồi dậy." Giang Dịch không vui.
Hoa Vụ đưa tay vòng lấy eo Giang Dịch, vùi mặt vào trong ngực anh ta, dường như còn chưa tỉnh giấc, qua loa hỏi: "Mạch ca đâu?"
Thời tiết có chút oi bức, Giang Dịch ở trong xe chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo khoác đặt ở bên cạnh.
Quần áo mỏng manh căn bản không cách nào ngăn được nhiệt độ của thiếu nữ.
Hắn có chút không được tự nhiên lùi lại phía sau, đáng tiếc hắn vốn dựa dựa lưng vào ghế, căn bản không có nhiều chỗ.
Đáy lòng Giang Dịch xem nhẹ chút xúc cảm quái dị kia, lạnh lùng nói: "Cùng người họ Tiêu kia đi đến thôn phía trước tìm vật tư."
Mạch ca tạm thời không phải rất lo vật tư, nhưng mà có vật tư có thể lấy, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Ở mạt thế, ai lại chê vật tư nhiều chứ.
Bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được lần tìm được vật tư tiếp theo sẽ là lúc nào.
"A."
Hoa Vụ buông hắn ra, ngồi dậy ngáp một cái, liếc bốn phía: "Chỉ để lại hai chúng ta? Đây có tính là thế giới hai người không nhỉ?"
Giang Dịch kéo quần áo xuống, đem nhiệt độ còn sót lại của cô hạ xuống, cười lạnh: "Tiểu Ngũ ở trong xe phía sau."
Hoa Vụ cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, vừa định đẩy cửa xe xuống đã nhìn thấy tiểu Ngũ dựa vào cửa phía sau, bị một người phụ nữ câu đi.
Con ngươi Hoa Vụ híp lại, "Cần phải rèn luyện tốt định lực cho hắn thôi, làm sao có thể tùy tiện đi theo phụ nữ, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ."
Giang Dịch nghe thấy Hoa Vụ không hiểu thấu nói ra một câu như vậy, theo bản năng nhìn về phía sau.
Chỉ thấy tiểu Ngũ ôm người phụ nữ kia, đi về phía chỗ tối bên cạnh.
"..." Rốt cuộc ai là người xấu?
Hoa Vụ một lần nữa đóng cửa xe đã bị đẩy ra, ngồi trở về vị trí cũ.
Giang Dịch hai tay nắm hai tay đặt ở trước người, tư thế ngồi tao nhã cao quý, tựa như thế gia công tử, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười nói: "Hẳn là bọn họ muốn làm gì đó, cô không xuống xem một chút à?"
Những người sống sót đã đói trong một thời gian dài.
Ngay cả nước cũng không thể uống.
Mà trong xe Mạch ca còn có không ít vật tư, Mạch ca lại mang theo đại đa số người rời đi, chỉ còn lại một tiểu Ngũ, cùng với hai người trẻ tuổi nhìn qua là không biết đánh.
Khi đói đến cực điểm, ham muốn sống có thể làm cho con người ta làm ra rất nhiều điều không thể lý giải.
"Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, tôi đi xuống thì có thể làm cái gì."
"......"
Giang Dịch nhìn cô lấy ra hai khẩu súng từ dưới ghế, ngoài miệng nói 'có thể làm gì' nhưng người lại bình lấy hộp đạn ra kiểm tra, nạp đạn.
Lúc Mạch ca thu giữ vũ khí của Hoa Vụ thì bọn họ đều ở đây.
Nhưng nếu bọn họ có việc rời đi, không có khả năng thật sự chỉ để lại cho cô một con dao bổ dưa.
Tiếng thì thầm bàn luận của những người không biết đã biến mất từ khi nào.
Đằng sau có bóng dáng của mấy người đang tới gần bên này.
Giang Dịch từ trong gương chiếu hậu phía trước, cũng nhìn thấy mấy bóng dáng mơ hồ lắc lư kia...!người còn khá nhiều.
Hắn thấy Hoa Vụ thật sự chuẩn bị đi xuống: "Cô đi làm gì? Tiểu Ngũ hẳn là chưa đi xa, cô gọi cậu ta..."
Hoa Vụ lắc lắc khẩu súng trong tay, thẳng lưng, "Chút chuyện nhỏ như khuyên người lạc đường biết quay đầu trở về này, tôi có thể tự mình giải quyết."
Thân là nữ chính, chút chuyện cỏn con này, sao có thể không giải quyết được!
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Tiểu Ngũ bị tiếng súng làm cho da đầu tê dại, quần cũng chưa kịp mặc xong, vội vàng chạy trở về.
Trên mặt đất có mấy người, cũng không biết là đã chết hay còn sống.
Còn có vài người, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Đối tượng được cầu xin tha thứ, đứng trong bóng tối, ngay cả một cái bóng cũng không thấy rõ.
Nhưng Tiểu Ngũ không cần nhìn cũng biết đó là ai.
"Thời Ôn..."
Tiểu Ngũ xông tới, sắc mặt có chút khó coi.
Không cần Hoa Vụ nói, Tiểu Ngũ cũng hiểu được đám người này muốn làm gì.
Đám người này lá gan lại lớn như vậy...
Trong khoảng thời gian này, những người này cũng không ai dám đến gần bọn họ.
Cho nên Tiểu Ngũ cảm thấy hắn hơi rời đi một lát sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên, chủ yếu là hắn cảm thấy có Hoa Vụ ở đây, cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Hoa Vụ lại không nói hắn cái gì, chỉ là nhét súng cho hắn, thở dài nói: "Ngũ ca nha, hiện tại thế giới này có rất nhiều người xấu, lần sau anh nhớ phải cẩn thận."
Tiểu Ngũ quay đầu nhìn về phía mấy người còn đang cầu xin tha thứ kia, nói với Hoa Vụ: "Cô lên xe trước đi."
Hoa Vụ nhìn về phía đám người sống sót không có tham gia nhưng bị dọa sợ ở bên kia.
Đám người Vu Ngôn Ngôn và Đinh Đồng cũng ở bên trong đám người sống sót.
Hoa Vụ không cảm thấy đám người này lại có thể đột nhiên dũng cảm như thế.
Vu Ngôn Ngôn nói không chừng đã làm cái gì đó...
Nhưng cũng chả sao.
Nếu Vu Ngôn Ngôn không làm chút gì nhiều, cô thân là nữ chính quang chính vĩ*, làm sao có thể quang minh chính đại vì dân trừ hại đây!
*Quang chính vĩ (光正伟): là quang minh – chính trực – vĩ đại.
Hoa Vụ mím môi cười, bước đi nhẹ nhàng trở về trong xe.
"Đây là cách khuyên người lạc đường biết trở về của cô?" Cái này cũng quá lạc đường biết trở về, người đều không có trở về.
Giọng điệu của Hoa Vụ thành khẩn: "Người dũng cảm, xứng đáng được khen thưởng."
"Ồ...!chơi chết bọn họ?" Thật là khen thưởng lớn nha!
"Cái này gọi là sớm chấm dứt khổ cực." Hoa Vụ uốn nắn cách dùng từ của hắn, dừng một chút: "Bác sĩ Giang, anh đây là muốn bênh vực kẻ yếu, bất bình thay bọn họ sao? Anh...!không giống loại người này nha."
Giang Dịch đương nhiên không muốn bênh vực những kẻ kia.
Là bọn họ tự mình lựa chọn thừa dịp Mạch ca không có ở đây, muốn động thủ.
Nếu cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, nhóm người kia chẳng phải sẽ đắc thủ, mà một nữ sinh xinh đẹp như cô, rơi vào tay họ sẽ có kết cục gì?
Nhân tính trong mạt thế, đã không còn giới hạn.
Nhưng...
Từ trong miệng cô nói ra 'Anh không giống loại người này', liền làm cho người ta có chút khó chịu.
Hắn lại không thể có một chút 'tình thương' nào sao?
......
......
Mạch ca và Tiêu Tích trở về, nhìn thấy mấy người nằm trên mặt đất, hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Nhưng khi biết được là mấy người kia tự mình tìm chết, Tiêu Tích cũng không nhiều lời, hắn đã sớm nhắc nhở bọn họ, không nên tùy tiện đi chọc giận đám người Mạch ca.
Bọn họ tự mình không nghe, Tiêu Tích cũng không có cách nào.
Tiêu Tích sai người bắt đầu phân phát vật tư bọn họ tìm được.
Khi người sống sót nhận vật tư, có người nhịn không được nói: "Tiêu đội trưởng....!Đám người đó không phải người tốt, chúng ta sẽ ở cùng họ không phải là rất nguy hiểm sao?
Có người đầu tiên mở miệng, lập tức có người thứ hai..