Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Nếu lúc trước tiến cung là Hoa Hương Trù nàng, hiện tại làm Hoàng quý phi mà nữ tử thiên hạ hằng ao ước hẳn là nàng mới đúng, làm gì đến lượt Hoa Vân La?

Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Trong phòng.

Thanh âm Hoa thái sư vẫn còn tiếp tục, không sót một chữ rõ ràng truyền vào trong tai Hoa Hương Trù.

“... Còn có mẹ đẻ Vân La - Lệ di nương, hôm nay là mẫu dựa vào nữ quý, không được giống như trước nữa, liền đưa nàng lên làm thiếp đi.”

Hoa phu nhân không dám nghịch lại, liên tục gật đầu xác nhận:

“Lão gia yên tâm, thiếp thân sẽ tránh khỏi, sáng mai sẽ đem tây viện Lê Vũ các chỉnh đốn, để cho Lệ di nương vào ở, còn có xiêm y đồ trang sức đều đặt mua mấy bộ cho nàng, mẹ đẻ quý phi nương nương cũng không có thể quá khó coi, làm mất mặt phủ thái sư.”

Hoa thái sư rất là hài lòng nói: “Phu nhân vất vả, vốn tưởng rằng Vân La chẳng qua là quân cờ thay Hương Nhi, ai có thể biết nàng vậy mà vào mắt xanh của hoàng thượng, lúc này không giống như ngày xưa rồi...”


Nghe đến đây, đôi mắt đẹp của Hoa Hương Trù hơi đỏ lên, không nhịn được tính tình, từ ngoài cửa đi vào: “Phụ thân, mẫu thân.”

Hoa Hương Trù một bộ hoa phục quý nữ hồng nhạt, bên hông đeo một cái ngọc Linh Lung, càng nổi lên vòng eo nhỏ nhắn, không đủ một vòng ôm.

Mặt như hoa đào, mày như mực họa, môi ngậm anh đào, da thịt trắng như tuyết.

Tóc đen như mực để sau lưng, như cành liễu bình thường buông xuống bên hông, toàn bộ người có khí chất tuyệt mỹ mà kinh diễm.

Thiên Thánh quốc đệ nhất mỹ nhân, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt, dù là Hoa thái sư vàng đỏ nhọ lòng son chỉ thích quyền thế, cũng không khỏi có chút sáng ngời.

Đối mặt thất nữ nhi khuynh thành tuyệt sắc, Hoa thái sư xưa nay thần sắc nghiêm túc, lập tức nhu hòa vài phần, nói: “Hương Nhi tới a.”

“Hương Nhi tới đây thăm hỏi mẫu thân, cũng là vừa vặn nghe thấy phụ thân cùng mẫu thân nói chuyện...” Hoa Hương Trù cắn cắn môi, nói: “Lục tỷ tỷ bây giờ thật sự được Hoàng Thượng yêu thích sao? Phụ thân lúc trước vì sao không để cho ta...”

Không có mỹ nhân không thương anh hùng.

Nàng Hoa Hương Trù là Thiên Thánh quốc đệ nhất mỹ nhân, phải gả, liền muốn gả cho nam nhân tôn quý nhất.

Ít nhất, tuyệt đối không thể chênh lệch so với sáu người tỷ tỷ trước.

Nếu không,, cả đời này cũng thật sự là không ngẩng đầu được lên rồi.

Hoa Hương Trù nói qua, trong giọng nói không khỏi mang theo một ít oán trách.

Hoa phu nhân sắc mặt có chút biến đổi, quát lên: “Hương Nhi!”

“Không sao, phu nhân không cần trách móc nặng nề.”


Hoa thái sư khoát tay áo, ngừng lời của vợ, lại đưa mắt nhìn sang Hoa Hương Trù, nói.

“Lần này là vì phụ thân tính sai, làm trễ nải tiền đồ của Hương Nhi, Hương Nhi của ta ngày thường xinh đẹp như vậy, chính là ngay cả Hoàng Hậu cũng có thể làm.”

... Hoàng Hậu?

Hai chữ, lại để cho Hoa Hương Trù không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Đồng thời, trong mắt đẹp nổi lên ánh sáng u ám.

-

Quý phi xuất cung thăm người thân.

Phủ thái sư cao thấp cả nhà đón chào.

Nghi thức Quý phi phô trương, loan giá chỉ ở sau Hoàng Hậu.

Xe ngựa Cửu nghi loan đi ra khỏi cung, lượn quanh kinh thành một vòng, cuối cùng đến phố phủ thái sư Chu Tước.


Phủ thái sư cửa ra vào, tất cả đều là dân chúng vây xem náo nhiệt, đều muốn thấy phương dung phong độ tư thái Đế phi.

Hoa Hương Trù đứng sau lưng Hoa phu nhân, tay ngọc nắm chặt khăn, trong nội tâm đậm đặc không cam lòng một lần nữa xông ra.

Hết thảy tôn vinh này, vốn hẳn nên thuộc về nàng...

Bất quá, nàng hiện tại chỉ có thể theo phụ mẫu quỳ xuống đất đón chào:

“Cung nghênh quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế...”

Mảnh vải Loan xe mở ra ——

Phong Hoa cúi đầu đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận