Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Hôm nay.

Dưỡng Tâm điện.

Phong Hoa một tay đặt trên bàn, ống tay áo minh bào bào như Lưu Vân rủ xuống đất, ngồi ở trên ghế rồng.

Ánh mắt lưu chuyển đến mỗ hoàng đế bệ hạ một bên ăn mặc trang phục thái giám cũng không thể che hết tư thái nhanh nhẹn, kéo dài âm thanh lười biếng hô:

“Tiểu Ca tử, tới đây cho mài mực cho trẫm.”

Tiểu Ca tử - hoàng đế bệ hạ: “...”

Trẫm không nghe thấy cái gì, trẫm có thể bị điếc rồi.

Thấy Tiểu Ca tử như đầu gỗ đứng ở nơi đó, không chút động đậy.

Thái giám tổng quản Từ Hỉ lông mày lập tức nhảy lên, quát lớn: “Lớn mật! Tiểu Ca tử, không nghe thấy Hoàng Thượng bảo ngươi mài mực sao?”

Quát xong, hắn quay người lại, hướng Phong Hoa nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Ca tử hắn mới tới không hiểu chuyện, loại chuyện mài mực này không bằng hãy để cho lão nô làm đi.”

Từ Hỉ mặt mũi tràn đầy cung kính vui vẻ, ánh mắt còn mang theo một vẻ khẩn trương chờ đợi.

Không có biện pháp a.

thái giám Tiểu Ca tử này không biết từ chỗ nào đột nhiên nhô ra, gần nhất rất được nhận hoàng ân ——

Hoàng Thượng đi đâu cũng đều mang hắn theo cùng.

Đã thế đến Kim Loan điện tảo triều, Tiểu Ca tử này cũng đi theo hầu hạ.


Từ khi có Tiểu Ca tử, Hoàng Thượng làm chuyện gì cũng đều chỉ gọi hắn.

Ví dụ như bưng trà đưa nước, mài mực đấm lưng, hiện tại cũng không đến lượt Từ Hỉ hắn.

Với tư cách là tâm phúc lớn nhất bên người Thiên Thánh tân đế ngày xưa, Từ Hỉ công công gần đây thật sự là càng ngày càng lo nghĩ.

Hắn, có phải hay không từ nay về sau phải thất sủng quân rồi hả?

Tiểu Ca tử này, so với hắn còn trẻ, so với hắn tuấn tú...

Ồ.

Chờ chút.

Hắn đang suy nghĩ gì?!

“Không cần, trẫm muốn Tiểu Ca tử hầu hạ.”

Nữ hoàng bệ hạ một bộ giọng điệu tham muốn chiếm giữ nồng nặc.

“...”

Thái giám tổng quản Từ Hỉ ngày xưa đang “hot”, sau khi bị vô tình cự tuyệt, tự giác lăn đến một bên.

Anh, anh, anh.

“Tiểu Ca tử, tới đây nha.” Phong Hoa giơ tay áo, vẫy tay.

Giọng nói kia, giống như không đếm xỉa tới, ngậm lấy.... hương vị hài hước.


Một bên, toàn bộ người trong điện đều nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Phượng Triêu Ca không cách nào, nhớ bây giờ mình đang đóng vai tiểu thái giám, đành phải lề mà lề mề đi qua, cầm lấy cục mực...

Trong khoảng thời gian này, hắn giả trang thành tiểu thái giám cùng ‘Hoa Vân La’ tiến lên triều.

Ân, coi như là bây giờ là thân nữ nhi, cũng không cải biến được tâm trạng ưu quốc ưu dân của hoàng đế bệ hạ a.

Cải trang thành thái giám, quang minh chính đại đến Kim Loan điện nghe báo cáo và quyết định sự việc.

Ai ngờ, người nào đó lại mượn cơ hội này, quang minh chính đại... khi dễ hắn!

Ví dụ như, bây giờ.

Nghĩ tới đây, Phượng Triêu Ca một bên mài mực, một bên hạ giọng cắn răng nghiến lợi cảnh cáo nói:

“... Hoa Vân La, ngươi không nên quá phận!”

Quá phận sao?

Nữ hoàng bệ hạ không thể không biết, bình tĩnh mỉm cười.

Từ Hỉ thấy thế, lập tức nắm lấy cơ hội quát lên: “Tiểu Ca tử, bảo ngươi mài mực, ngươi lại nói nhỏ cái gì vậy?!”

“...”

Phượng Triêu Ca còn chưa mở miệng đáp lời, chỉ thấy Phong Hoa khoát tay nói: “Từ Hỉ, các ngươi đều đi xuống trước, thị vệ ngoài cửa cũng không cần trông coi.”

Ái phi của trẫm, ngoại trừ trẫm, ai cũng không thể mắng.

# Hoàng Thượng bá đạo sủng ái tiểu kiều thê #

Sau khi mọi người lui ra, Phượng Triêu Ca lập tức ném cục mực trong tay, thần sắc giận dữ muốn mở miệng: “Hoa Vân La...”

Phong Hoa duỗi tay ra, ôm chầm bờ eo thon của hoàng đế bệ hạ bé bỏng, trực tiếp ôm hắn vào lòng.

Phượng Triêu Ca sắc mặt đỏ hồng, giùng giằng, sau một khắc kêu lên sợ hãi:

“Ngươi làm gì...?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận