Thề phải làm một người cha và một người chồng tốt, Quý Trạch hưng phấn lôi kéo Phong Hoa đi bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra ——
"Thật đáng tiếc, Nhan tiểu thư cũng không có mang thai."
Khi vị nữ hộ sĩ khéo léo mỉm cười, Quý Trạch đang một lòng chờ đợi kinh hỉ cùng nhiệt tình, tức khắc hóa thành thất vọng nặng nề.
Hắn lặp lại vài lần để hộ sĩ xác nhận: "Thật sự không có mang thai sao? Chúng ta mỗi ngày buổi tối đều có làm..."
Tiểu hộ sĩ còn chưa lập gia đình gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Mắt thấy người nào đó càng nói càng kỳ cục, Phong Hoa vội vàng quát hắn ngưng lại: "Quý Trạch!"
Thiếu niên dừng lại, một đôi mắt phượng xinh đẹp đáng thương vô cùng nhìn nàng.
Nữ hộ sĩ hơi mất tự nhiên khụ khụ nói: "Kỳ thật, cũng có khả năng là do.
.
.sinh hoạt ban đêm quá thường xuyên nên mới như vậy."
Quý thiếu gia vẻ mặt biểu tình như đang nói ' ta đọc sách ít ngươi không cần gạt ta '.
...
Từ bệnh viện về đến nhà, Quý Trạch tâm tình tuột dốc.
Khi thấy Phong Hoa thần sắc như thường, tức khắc càng thêm uất ức.
Trên mặt viết hoa bôi đậm: Không thoải mái còn không mau tới dỗ dỗ ta.
Phong Hoa có điểm vô ngữ: "Còn không phải là chưa có thai thôi sao cần gì..."
"Không, đó không phải một hài tử đơn thuần, mà là danh phận! Danh phận! Ta hiện tại đều phản bội gia môn, nhà không thể về, liền trông cậy vào đứa nhỏ này, phụ bằng tử quý*!"
(gốc: mẫu bằng tử quý nghĩa là mẹ có địa vị hơn nhờ con cái mình sinh ra.
Này anh còn chơi ngược mới ghê haha)
Phong Hoa tựa hồ hiểu rõ một chút , Quý Trạch vì cái gì coi trọng đứa nhỏ này như vậy...
Nàng hỏi: "Ngươi sẽ không cho rằng, là bởi vì đứa nhỏ này, ta mới quyết định..."
Còn chưa có nói xong, đã bị Quý Trạch ngữ khí sâu kín đánh gãy: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Thiếu niên cắn cắn môi đỏ, ánh mắt ai oán nhìn Phong Hoa, giống như nàng là một tên tra nam ăn sạch sẽ không nhận, bỏ vợ bỏ con đi mất.
Tần Thâm, vĩnh viễn như cái gai trong lòng hắn, không thể rút ra được.
Cố tình, Tần Thâm hiện tại mới là bạn trai danh chính ngôn thuận của nàng.
"Quý Trạch, ta phát hiện có đôi khi ngươi thật sự..."
Phong Hoa bỗng nhiên cười rộ lên, vươn tay nhanh và chuẩn xác tàn nhẫn mà nhéo nhéo lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên, môi đỏ nhẹ nhàng châm chọc:
"Thật sự rất ngu ngóc nha!"
"..."
Quý thiếu gia trong ánh mắt ai oán cơ hồ muốn tràn ra đây mặt.
Nhưng trong cái ai oán sâu kín này, thực mau vào câu nói kế tiếp của Phong Hoa, từng chút một tan thành mây khói, ánh mắt chậm rãi sáng lên rực rỡ.
"Ở trong mắt ngươi, ta thật giống như loại nữ nhân chân đứng hai thuyền này sao, ân?"
"...!Có ý tứ gì?"
Quý Trạch ngây người ngẩn ngơ, chợt kinh hỉ cùng chần chờ nói, "Tần Thâm không phải bạn trai của lão sư sao?"
"Đúng vậy." Phong Hoa không thể hoàn toàn xóa bỏ đoạn tình cảm thật sự tồn tại kia của nguyên chủ Nhan Phi cùng Tần Thâm, nhưng...
"Chỉ là đã từng.
Ngày đó, chúng ta cũng đã chia tay."
Hai người trong lòng biết rõ ràng, ngày đó trong miệng Phong Hoa là ngày nào.
Thiếu niên đầu tiên kinh hỉ không thôi, nhưng thực mau hắn liền như nhớ cái gì đó, lập tức trở nên hơi hơi nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi đã sớm cùng tên Tần Thâm kia chia tay, lại cố ý không nói thật với ta!"
Phong Hoa thần sắc bình tĩnh giải thích: " Dù sao cũng là yêu cầu trong công việc."
"Không, ta mặc kệ, lão sư ngươi làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt này của ta mất rồi, cần thiết phải bồi thường cho ta!"
Tâm hồn nhỏ bé, yếu ớt?
Mấy cái từ như thế này, cùng ngươi có một chút quan hệ sao, Quý thiếu gia?
Ngươi sợ là quên mất thời điểm ngươi ở trên giường như thế nào rồi nhỉ...
Phong Hoa không khỏi kéo kéo khóe môi, ném đi những ý nghĩ cùng hình ảnh kiều diễm nào đó không phù hợp với trẻ em ra khỏi đầu, ánh mắt quay sang Quý Trạch, hỏi: "Ngươi nghĩ muốn cái gì bồi thường?"
Thiếu niên cúi người lại đây, hai tay ôm lấy eo thon Phong Hoa, khẽ cắn lỗ tai xinh xắn của, môi hồng khẽ mở, ái muội nói: "Lão sư còn thiếu ta một cái bảo bảo...".