Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu


Khi thân phận nằm vùng bị đưa ra trước ánh sáng, Phong Hoa quay về trụ sở công tác báo cáo công việc.
Vừa vặn, Quý Trạch cũng đi ra cửa.
Lần này, nhiệm vụ của Phong Hoa trong lúc cùng Quý Trạch ở bên nhau, từ diễn thành thật, điều này trái với kỷ luật.
Nhưng nàng từ Long Môn cứu thoát Tần Thâm, xem như lập một công lớn.
Có công cũng có tội.
Bất quá, bởi vì thân phận Quý Trạch khá đặc thù, Phong Hoa tự thấy đã không thích hợp để tiếp tục làm cảnh sát nữa.
Vì thế trực tiếp hướng lên cấp trên đưa ra báo cáo xuất ngũ.
Trưởng quan tuy rằng đáng tiếc, nhưng vẫn phê duyệt cho nàng, hắn nhắc nhở một câu:
"Ngươi liền như vậy xuất ngũ, tưởng nghĩ đến việc đòi lại công đạo cho cha ngươi nữa sao?
Nhan Phi trừ bỏ là cảnh sát nằm vùng, nữ binh bộ đội nữ, cũng là hòn ngọc quý trên tay Nhan gia.

Thân phận bối cảnh điệu thấp mà hiển hách.
Nghĩ đến điều này, Phong Hoa thật đúng cảm thấy có chút khó giải quyết ——
Nhan gia bối cảnh thanh quý, nhất định sẽ không đồng ý để hòn ngọc quý trên tay mình cùng một thiếu chủ hắc đạo như Quý Trạch ở bên nhau.
Bất quá...
Phong Hoa hướng về phía trưởng quan cười nói: "Điều ta muốn làm, ai cũng đều ngăn cản không được."
Về đến nhà.
Phong Hoa tháo xuống quân mũ màu xanh trên đỉnh đầu, một đầu tóc dài đen nhánh xinh đẹp như thác nước chảy xuống bên hông.
Một màn này, bị vừa lúc bị Quý Trạch mớ trở về đang đứng ở cửa toàn bộ thu vào đáy mắt.
Đây là lần đầu tiên Quý Trạch nhìn thấy bộ dáng khi mặt quân trang của Phong Hoa .
Tức khắc, giật mình tại chỗ.
"Đã trở lại rồi sao?"
Phong Hoa xoay người, liếc xéo một cái về phía thiếu niên bên cửa: "Ngốc đứng ở đó làm gì?"
Lông mi nhỏ dài cong vút của thiếu niên hơi hơi nhẹ rũ, che đi mắt phượng xinh đẹp bên trong lập lòe ánh sáng sâu kín , làm bộ không có việc gì đi vào, đóng cửa lại.
Khóe môi cong cong, hiện lên một nụ cười đầy tà mị cùng yêu dã.
"Trước nay chưa thấy qua bộ dáng lão sư mặc quân trang, nhất thời có chút xem đến ngây người."
Quý thiếu gia luôn luôn có thể nói những lời âu yếm như hạ bút thành văn.
"Nào, lão sư..."
Bất chợt, Quý Trạch mỉm cười sửa lời nói: "Không, Nhan Nhan, ta tới giúp ngươi thay ra."
Phong Hoa liếc xéo hắn một cái: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."
*khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cướp.

Thân thể lại rất thành thật, để hắn hầu hạ.
"Nhan Nhan, ngươi mặc thành cái dạng này, làm ta thật muốn...!phạm tội."
Quân trang màu xanh mới cởi được một nửa, người nào đó tay đã bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể mềm mại...
"Răng rắc ——" một tiếng.
Một cái còng tay màu bạc lạnh lẽo đột nhiên tròng lên cổ tay Quý Trạch.
Quý Trạch kinh ngạc.
Phong Hoa nhe răng cười xinh đẹp với hắn: "Phạm tội là phải trả giá đại giới, hiện tại...!còn nghĩ đến phạm tội sao?"
"...!Càng muốn."
Cặp mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên hiện lên một đạo ánh sáng mờ ám sắc lưu chuyển, nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, giọng nói chậm rãi trầm thấp lộ ra một cổ ái muội cùng hương vị nguy hiểm.
Yêu nghiệt.
Phong Hoa trong lòng thầm mắng một tiếng.
...
Quý Trạch ngoan ngoãn nằm ở trên ga giường màu đen có những đồ án hoa hồng làm điểm nhấn, trên người quần áo đều đã bị cởi sạch chỉ còn lại một cái...!qυầи ɭóŧ.

Hai cổ tay tinh xảo mảnh khảnh bị giam trong chiếc cong tay tản ra những tia sáng bàn bạc.
Một bộ dáng mặc kệ để người ta muốn làm gì thì làm.
"Nhan Nhan, nhẹ một chút nga."
Phong Hoa vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của hắn xong:"Yên tâm, nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt a."
Trong mắt phượng thiếu niên rực rỡ ánh sáng lung linh đến kinh người, hiện lên một tia ý cười: "...!Tốt nha."
Đầu ngón tay nàng nhẹ nhẹ chạm lên hầu kết trắng nõn tinh xảo, vuốt vuốt.
Phong Hoa từ trên cao nhìn xuống Quý Trạch, không chút để ý hài hước mở miệng, mệnh lệnh nói.
"...!Ân."
Thực mau.
Thiếu niên hơi hơi khẽ cắn đôi môi đỏ của mình kìm nén tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, cặp mắt phượng bị bao phủ bởi một tầng sương mù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận