Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu


Còn có...
Cánh môi đỏ bừng kia, cùng với đôi mày như vẽ, không lúc nào không tỏa ra vẻ đẹp phong tình của thiếu nữ khi lột xác thành nữ nhân, viết to bốn chữ ' hoạt sắc sinh hương '.
Đầu quả tim Tình Lam tim run lên.
Khi Phong Hoa liếc mắt đến đây, ánh mắt nàng cực nhanh mà rũ xuống mi mắt, không dám lại nhìn trộm phượng nhan.
Hơi hơi tiến lên một bước, cung kính đỡ lấy cánh tay Phong Hoa, hỏi:
"Thái Hậu, hiện tại hồi Từ Ninh Cung sao?"
"Đi thôi."
Nguyên bản âm thanh thanh thúy êm tai, hiện giờ trở nên khàn khàn hương vị triền miên, nở rộ như một giấc mộng ngắn ngủi nhưng vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Ở trong bóng đêm hắc ám quỷ quyệt bao phủ, giống như một đóa hoa lựu đỏ* lặng lẽ nở rộ, nhanh nhẹn đi xa...

* Bảng gốc để là hoa thạch lựu, mình có tìm thì thấy là hoa của trái lựu á, để hình cho mn hình dung nha ^!^
Mị hương bao phủ, mị hoặc nhân tâm, tươi đẹp như mộng, điên loan đảo phượng.
Tiêu Phượng Đình chỉ cảm thấy chính mình lâm vào một giấc mộng kiều diễm vô biên, ướŧ áŧ muốn mạng.
Trong mộng, hơi nước ẩm ướt mờ ảo mông lung, những cánh hoa hồng đỏ thắm dập dờn trên mặt hồ, nổi bật trong khung cảnh này chính là những tiếng nói, tiếng í ới hơi hơi ngây thơ đáng yêu vang lên bên tai...
Mị hương làm cho cơ thể hắn có một loại kɦoáı ƈảʍ vô cùng vô tận, chỉ là khi tỉnh lại tình hình có chút không ổn...!hắn đã quên gương mặt của người đó, cho nên coi như là một hồi mộng xuân vô biên.
Nếu không phải xiêm y trên người hỗn độn bất kham, trên môi bị cắn rách nát vết thương đỏ bừng trên miệng, cần cổ hơi hơi đau đớn vì dấu răng, cùng với...!chiếc trâm cài khắc hoa lan trắng đang nằm trong lòng bàn tay hắn...!
Tiêu Phượng Đình sợ rằng chỉ xem đêm qua như một giấc mộng xuân.
Một bộ áo tím hơi hơi hỗn độn khoác trên thân hình tuyệt mỹ của nam tử, ngồi trên mặt đất lót cẩm thạch trắng của Ngọc Lộ Trì.
Một tay chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, nắm chặt cây trâm kia trong tay, không biết nghĩ đến cái gì.
Ngọc quan vấn trên mái tóc dài sớm đã không biết rơi ở nơi nào, khiến mái tóc dài như lông quạ đen nhánh đổ xuống tựa thác nước rối tung ở sau người.
Có một sợi tóc đen, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt tinh xảo đang nghiêng nghiêng, theo gió lạnh trong buổi sáng phơ phất, hơi hơi lay động vuốt ve mặt mày tuyệt sắc.
Rút đi khí chất sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn độc ác của vị Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng của Hoàng triều Đại Hạ, gỡ xuống mọi gông xiềng, mặt nạ, cùng với ngụy trang.
Giờ phút này, hắn, đơn độc trong gió lạnh, dung nhan tuyệt mỹ, mặt mày mị hoặc, như tiểu yêu tinh điên đảo chúng sinh.
Cung nữ của Ngọc Lộ Điện tiến vào, từ xa xa nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt lộ ra một tia lưu luyến si mê...
Tiêu Phượng Đình không chút để ý ngước mắt nhìn lại, khiến tiểu cung nữ kia kêu lên sợ hãi kinh hách đến 'phịch ' một tiếng quỳ rạp xuống đất!
"Nhiếp, Nhiếp Chính Vương..."
"..."
Tiêu Phượng Đình hơi hơi hạ xuống đôi mi tinh xảo, thực không cảm giác thích sáng sớm bị người quấy rầy.

Lông mi nhỏ dài đen nhánh hơi hơi khép lại, lại chậm rãi mở khi, trên mặt hiện lên một đạo tinh quang cùng mũi nhọn.
Toàn bộ mê mang, buồn bã, yếu ớt...!trong một khắc kia, tất cả đều thị thu liễm lại.
Một lần nữa biến trở về dáng vẻ Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ của Hoàng triều Đại Hạ!
Tiêu Phượng Đình khép lại lòng bàn tay nắm chặt câu trâm kia, dùng tiếng nói hơi hơi mất tiếng hoa diễm, hướng về phía cung nữ quỳ xuống đất lạnh kêu:
"Lại đây đáp lời."
"...!Vâng."
Cung nữ gắt gao cúi đầu, thanh âm run bần bật, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiêu Phượng Đình.
Chỉ sợ vị Nhiếp Chính Vương trước mắt, với bộ dáng ' bị chà đạp qua ' trăm năm khó gặp chật vật này đột nhiên hạ lên xử nàng.
"Bổn vương hỏi ngươi, đêm qua có những ai đến Ngọc Lộ Điện?"
Cung nữ hồi đáp: "...!Nô tỳ, không biết."
"Không biết?"
Áo tím hơi hơi hỗn độn, lại một chút không tổn hại dung nhan tuyệt sắc của hắn, bỗng nhiên câu môi thấp thấp cười rộ lên, như diễm lệ sinh hoa.

·
Thừa Càn Cung.
Một bộ áo tím đẹp đẽ quý giá, nam tử dáng người như ngọc quay lưng về phái thuộc hạ, người hầu cung kính cúi đầu nói.
"Hồi bẩm Vương gia, cung nữ đêm qua lười biếng, không có trách nghiệm."
"..."
"Bất quá, đêm qua Thái Hậu nương nương cũng có đi qua Ngọc Lộ Điện."
Nghe xong bẩm báo, Tiêu Phượng Đình không nói gì.
Trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên thần sắc ý vị không rõ, thưởng thức cây trâm hoa lan kia lại đột nhiên thu tay lại.
"Đi Từ Ninh Cung."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận