Vừa vặn, có thể để cho người nào đó bắt giữ lấy một cách rõ ràng.
Nữ hoàng bệ hạ từ khóe mắt, đuôi mày đến thần thái cử chỉ, không có chỗ nào mà không phải là...!diễn.
Thân thể vô cùng thành thật biểu hiện ra ' Đúng! Câu trâm này ta nhận thức! '.
Nhưng là, trong miệng lại không muốn không cần phủ nhận nói:
"...!Không, không quen biết, ai gia cũng không nhận ra cây trâm ngọc lan này, không biết Vương gia từ đâu nhặt được?"
Đem thần sắc thiếu nữ hơi hơi hoảng loạn chột dạ phủ nhận thu hết vào trong đáy mắt, Tiêu Phượng Đình không chút để ý cười nhạo một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai:
"Bổn vương khi nào nói qua, cây trâm này là nhặt được?"
"..."
Quả nhiên nói càng nhiều càng dễ sai a.
Phong Hoa một bên cảm thán trong lòng cảm thán, trên mặt lại diễn một bộ dáng xấu hổ ảo não.
"Mặc kệ nó do Vương gia nhặt được, hay vẫn là của vị giai nhân nào tặng cho Vương gia cũng thế, đều phải chuyện ai gia có thể quản."
"Ai gia không biết Vương gia hôm nay đem nó đến nơi này cho ta thấy có có ý gì, nhưng Vương gia...!thực sự đã vượt qua bối phận giữa chúng ta."
Khương Tự Cẩm dung mạo quá mức kiều diễm mỹ lệ, chỉ cần toát ra một tia mị sắc nhỏ bé, khóe mắt đuôi lông mày đều bày ra được dáng vẻ nhiếp hồn đoạt phách.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt thiếu nữ kiều diễm như hoa, tinh xảo nhỏ nhắn, Tiêu Phượng Đình ánh mắt ngày một sâu hơn, trong lúc lơ đãng nhớ tới khung cảnh màu hồng phấn kiều diễm vô biên như cảnh trong mộng tối hôm qua...
Bàn tay gác sau lưng bị che khuất trong cẩm bào tím chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Vượt qua?
Muốn nói vượt qua, vào đêm qua, bọn họ sớm đã vượt qua rất xa rồi!
Môi không khỏi hơi hơi cong lên một độ cong tuyệt diễm.
Tiêu Phượng Đình âm sắc lười biếng nhẹ giọng hỏi: "Thái Hậu thật sự không biết, bổn vương đây có ý tứ gì?"
"...!Ân."
Nữ hoàng bệ hạ một bộ ' mặc kệ ngươi đoán già đoán non thế nào, dù sao trẫm đánh chết không nhận '.
Dục cự còn nghênh gì đó, loại thể nghiệm lần đầu luôn mới mẻ mà vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Vậy...!đắc tội."
Thanh âm hoa diễm trầm thấp, tựa như đã hạ quyết tâm kiên định nào đó.
Phong Hoa có điểm ngốc ngốc: "?"
Ngay sau đó.
Chỉ thấy Tiêu Phượng Đình đem lòng bàn tay cầm trâm ngọc lan thu lại, tiến lên vươn một tay khác xốc lên cái chăn gấm đang che đậy trên người Phong Hoa...
"Tiêu Phượng Đình, ngươi làm càn!"
Ngoài điện, Tình Lam nghe thấy Thái Hậu như đang tức giận đến mức tận cùng hét lên, trong lòng kinh hoảng thất thố.
Thái Hậu nương nương làm sao vậy...
Nhưng cái tên ám vệ của Nhiếp Chính Vương, hình như kêu Dạ Linh vẫn đứng vững ở cửa che chắn không cho nàng đi vào, nửa bước đều không cho nàng tới gần.
Trong điện.
Trên giường phượng, chăn gấm bị xốc lên, lộ ra thân thể mềm mại của thiếu nữ chỉ mặc một bộ tố y mỏng manh trắng như tuyết.
Xiêm y hơi hơi hỗn độn, giống như lúc đang cuống quít mặc vào trên người, lơ đãng rộng mở một đường, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo, cùng cảnh xuân chợt lộ ra trước ngực.
Trong bàn tay mềm nhỏ bé, còn nắm chặt một cái hộp cao hoa hồng tinh tế nhỏ xinh.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa hồng nhàn nhạt cùng hơi thở bạc hà mát lạnh.
( sao giống PS thế há há)
"...! Cao hoa hồng." Tiêu Phượng Đình giơ tay, nhẹ nhàng từ trong tay Phong Hoa lấy quá cái hộp nhỏ màu bạc, không chút để ý thưởng thức trong tay mình, nâng lên con ngươi đen đặc, hỏi nàng: "Thái Hậu có nơi nào bị thương?"
Phong Hoa: "..."
Không nghĩ tới có một ngày còn gặp được kẻ so với trẫm còn không ra bài theo lẽ thường hơn nha.
' ngươi đều chặn họng như thế, ta làm sao tra lời đây? '
Trong đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn viết đầy ý tứ lên án như thế.
Dung nhan tuyệt mĩ của Tiêu Phượng Đình lại làm ra vẻ mặt vô biểu tình, chỉ nhẹ giọng nói: "...Mạo phạm."
Giọng nói rơi xuống.
Đôi tay đeo một chiếc nhẫn ban chỉ xanh biếc nhẫn duỗi ra lần nữa, đầu ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng, một cái lôi kéo làm đai lưng tinh xảo trên eo rơi xuống, y phục tản ra...
Xiêm y trắng thuần xiêm rơi xuống, nửa nằm giường phượng lộ ra bả vai ngọc của thiếu nữ, thân thể oánh bạch mạn diệu mềm mại ánh vào trong cặp mắt đen đặc của người nọ..