Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu


Ánh mắt thâm thúy u ám, từ gáy ngọc, đến xương quai xanh, lại đến đẫy đà!
Một thân mỹ lệ tươi đẹp tràn đầy dấu vết ái muội, nhìn thấy ghê người, lại nhìn không sót một cái gì.

Tiếp xuống là vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay, hắn nhớ rõ lúc hai tay nắm lấy, cảm giác rất mềm mại cùng tinh tế.

Xuống chút nữa, cặp chân dài oánh bạch mảnh khảnh, hắn nhớ rõ lúc kẹp trên eo của mình cảm giác lâng lâng quyến rũ mất hồn.

Lại đến cuối cùng!
Cặp mắt đen láy của Tiêu Phượng Đình giống như bốc lên một đám khói lửa, đột nhiên trở nên sáng quắc mãnh liệt, tựa muốn đem thân thể thiếu nữ mềm mại trắng tuyết nhìn xuyên thấu.

Cổ họng không khỏi hơi hơi căng thẳng, môi đỏ mím thành một đường thẳng tắp: "Tối hôm qua, tại ngọc lộ điện! "
Âm thanh hoa diễm mát lạnh, lại hơi hơi khàn khàn trầm thấp.

Lời nói, vừa mới ra khỏi miệng, Tiêu Phượng Đình bỗng nhiên phản ứng lại, cánh tay duỗi từ trong ống tay áo ra, giúp Phong Hoa cởi bỏ huyệt đạo lúc nãy.


Phong Hoa nhanh chóng khoác lại xiêm y, che khuất thân thể mềm mại với một chuỗi dấu vết kinh tâm ái muội, lạnh giọng quát lên:
"Tiêu Phượng Đình, ngươi thật là thật to gan dám khinh bạc ai gia!"
"! "
Nam tử ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt bỗng nhiên cười ra tiếng, diễm lệ như hoa, rực rỡ lóa mắt, ánh sáng phóng ra khắp nơi.

Hắn giơ tay thưởng thức cái trâm ngọc lan trắng kia, như cầm hoa mỉm cười, nói ra lời nói lại mười phần hương diễm hoa lệ:
"Khinh bạc?"
"Thái Hậu chẳng lẽ là quên mất, tối hôm qua ở Ngọc Lộ Điện ngài như thế nào cùng thần đệ! trắng đêm triền miên?"
Cố ý sửa miệng, xưng từ ' bổn vương ' biến thành ' thần đệ ', càng thêm vào đó một phần cấm kỵ hương diễm phong lưu.

Phong Hoa: "! "
Mẹ nó.

Tên yêu nghiệt này.

Vốn tưởng rằng ngươi ở hệ cấm dục chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể dâʍ ɭσạи, một bông hoa cao lãnh, không nghĩ tới thế nhưng!
Thiếu nữ xinh đẹp, trong đôi mắt tràn ngập ' không nghĩ tới ngươi thế nhưng là loại người này! '.

Tiêu Phượng Đình lại không nhìn nàng, ánh mắt hơi hơi nhẹ rũ, rơi xuống vật trong lòng bàn tay.

"Thì ra cây trâm ngọc này là của Thái Hậu.

"
"Tối hôm qua, nữ tử trong Ngọc Lộ Điện, cũng là Thái Hậu.


"
"Trên thân mình Thái Hậu, những cái! ấn ký này đều do bổn vương tối qua lưu lại.

"
Nói nói, cặp mắt đen nhánh rốt cuộc từ trên lòng bàn tay dời đi, chậm rãi rơi xuống khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi:
"Đúng không?"
"! Không sai.

Cho nên, Vương gia lần nữa ép hỏi như thế, ngươi muốn làm cái gì đây?"
Phong Hoa hơi hơi rũ xuống hàng mi thanh tú dày đậm, ở trên gương mặt trắng noãn tạo thành một cánh quạt nho nhỏ xinh xắn, khiến người ta thấy không rõ thần sắc nơi đáy mắt nàng.

Âm thanh sâu kín, tựa như từ nơi xa mà đến, nhẹ đến không rõ ràng.

Tiêu Phượng Đình tay nắm trâm ngọc đột nhiên căng thẳng, thanh âm cực thấp ý vị không rõ hỏi: "Vì cái gì! "
Vì cái gì không đợi hắn tỉnh lại liền rời đi?
Vì cái gì tối hôm qua!

Vào khoảnh khắc biết tối hôm qua cái nữ tử ' cảnh trong mơ màu hồng phấn kiều diễm ', là đương triều Thái Hậu Khương Tự Cẩm, Tiêu Phượng Đình tâm tình tuyệt đối phức tạp nhất trong mấy ngươi năm cuộc đời hắn.

Giống như một cái đầm tĩnh lặng trong thâm cốc, trong lúc vô tình bị người ta ném vào một viên đá, đánh vỡ bình tĩnh xưa nay, gợi nên từng trận gợn sóng.

Có lẽ, chỉ là dao động rất rất nhỏ, nhưng ở trong trái tim canh phòng nghiêm ngặt kín không kẽ hở của hắn ở chỗ sâu nhất đã vỡ ra một cái khe hở khó mà trông thấy.

[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tiêu Phượng Đình, hảo cảm độ +5, tiến độ công lược hoàn thành 5! ]
Chính là lúc này.

Trong mắt Phong Hoa chợt lóe ánh sáng kì bí.

Chợt nàng nâng lên đôi mắt, đối diện với cặp mắt đen đặc của hắn, thay đổi bộ dáng xấu hổ kinh hoàng lúc trước, bình tĩnh vững vàng đến gần như vô tình hỏi:
"Vương gia muốn gϊếŧ ta sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận