Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Anh không trách cô, chỉ là anh hơi tức giận, cả một buổi sáng im lặng không có tin tức gì, hóa ra là do đi sửa điện thoại.

Đường Tranh nghe thấy tiếng động tìm tìm kiếm kiếm trong phòng, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

"Anh trai.

"
Nhìn dáng vẻ cô gái dè dặt ngẩng đầu lên, Đường Tranh không khỏi mềm lòng đi, rốt cuộc cũng là cô gái nhỏ được nuông chiều.

Anh chỉ không thích số phận bị người khác thao túng.

"Điện thoại bị hỏng thì nhờ người mang một cái khác đến, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu à?"
Đường Quả cúi đầu, không nói gì.

"Cầm lấy.


"
Đường Quả ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, nhận lấy chiếc điện thoại di động tinh xảo mà Đường Tranh đưa tới, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười, con ngươi dường như cũng sáng lên.

"Anh trai, cho em à?"
Đường Tranh giống như hiểu ra điều gì đó trong đôi mắt của thiếu nữ, nụ cười vốn ôn hòa lập tức thu lại, trên mặt thêm vài phần hờ hững.

"Ừ.

" Giọng nói lạnh nhạt, "Là tiểu thư của nhà họ Đường, không nói một lời đến tiệm sửa điện thoại di động, truyền ra ngoài thì không biết mất mặt thế nào.

"
Đường Quả mím môi, không nói gì, niệm vui trên khóe miệng cũng vì câu nói của Đường Tranh mà dập tắt.

"Vừa rồi Lâm Dật Trì có gọi điện đến, còn hỏi em thích loại điện thoại di động nào.

" Đường Tranh giống như không chú ý tới vẻ mặt của thiếu nữ, "Sau này em và cậu ta ra ngoài hẹn hò, anh sẽ không ngăn cản em nữa.

"
Sau khi nói xong, Đường Tranh cảm thấy không còn chuyện gì nữa, liền xoay người đi xuống dưới tầng.

Khóe miệng anh thoáng hiện lên một nụ cười mỉa mai, anh không thích bị bất kỳ ai chi phối, thậm chí là bị một ai đó làm dao động cảm xúc, anh không thích có một điểm yếu như vậy.

Anh nhắm mắt lại, không khỏi nhớ tới khi vừa mới đến nhà họ Đường, cảnh tượng cô gái nhỏ mới chỉ ba bốn tuổi cả ngày dính lấy anh ấy, cực kỳ bài xích.

Đường Quả ngắm nghía chiếc điện thoại trong tay, cười giễu một tiếng, "Loại người này chưa được nếm thử bài học nào rồi.

"
Hệ thống run lẩy bẩy trốn trong góc phòng.


"Ha!"
Hệ thống: Nó hơi sợ, làm sao bây giờ?
"Đồ ngốc kia, ngươi nói xem có phải những người này đều là loại người đê tiện không!"
Hệ thống không dám nói câu nào.

"Lúc đối tốt với anh ta thì không ngoan ngoãn mà hưởng thụ, cố tình cứ phải cho một cái tát rồi cho một quả táo mới cảm thấy thoải mái, thích làm M lắm à?"
Hệ thống quả thật không dám lên tiếng, nó không khỏi nhớ lại, ở một thế giới ký chủ có quen biết một nhân vật phản diện lớn.

Chợt cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên, có lẽ là đã phiêu bạt trong thế giới quá lâu, ký chủ cũng muốn tìm một người tri âm tri kỷ.

Ký chủ biết rõ kết cục sau này của mình, chỉ là muốn sống những ngày yên ổn trong khoảng thời gian đó.

Cô đốt tốt với một người không chừa lại chút đường lui nào, thật sự rất tốt, nâng lên tận trời.

Chỉ là, sự thật thường không như ý người.

Ký chủ dành hết tâm tư cho một người, đối tốt với một người suốt năm năm, cuối cùng cũng không sánh bằng một câu nói của nữ chính bạch liên hoa trong lòng nhân vật phản diện.

Trong lòng hệ thống đột nhiên hơi chua xót, nó cảm thấy mình hoàn toàn bị xúi giục rồi.

[Ký chủ, tôi sẽ không phản bội cô.


]
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Ta còn sợ phản bội à?"
Hệ thống im lặng, trái tim Ký chủ đã bị chọc thành cái sàng rồi, không cần thật lòng nữa, bản thân cô đã không còn trái tim.

Hôm sau, Lâm Dật Trì hẹn Đường Quả, Đường Quả đồng ý đến chỗ hẹn.

Vài ngày sau, Lâm Dật Trì cũng tạo một vài cảnh tượng lãng mạn, Đường Quả vẫn đi hẹn hò như cũ.

Lâm Dật Trì cho rằng tất cả những gì mình làm gần đây đã khóa chặt trái tim của công chúa nhỏ nhà họ Đường trong lòng bàn tay.

Không phải anh ta quá tự tin, mà là ánh mắt chăm chú đó của Đường Quả, ngoại trừ thích anh ta ra, còn có thể dùng lý do nào khác để giải thích nữa sao?
Lâm Dật Trì cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, gần đây hẹn hò với Đường Quả, anh ta đã vài ngày không gặp Thanh Thanh rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận