Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Khi Đường Tranh tới thì chỉ thấy một cái túi nhỏ sót lại trên cầu.

Anh vội vàng chạy đến bên cầu nhìn xuống, thấy bóng dáng bé nhỏ nằm ở dưới thì trái tim như ngừng đập.
“Tiểu Quả!”
Đường Tranh vừa gọi điện thoại vừa tìm đường chạy xuống chỗ Đường Quả.
“Tiểu Quả!”
Anh ngồi xổm xuống gọi cô, bàn tay run run thăm dò mạch đập của Đường Quả, thấy vẫn còn đập thì thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tranh nhìn sang tài xế bên cạnh, khi nhìn thấy con dao găm ở đũng quần ông ta thì dùng sức đạp vào cán dao một cái, khiến con dao đâm sâu hơn vài phần.
Cố gắng khống chế sức mạnh mới giúp anh không trực tiếp giết chết đối phương.
Không nóng vội!
Sống càng tốt.

Trong mắt Đường Tranh hiện lên sự điên cuồng, nhất định không để cho gã đàn ông này được chết một cách đơn giản.

Anh muốn ông ta sống để nếm trải tất cả mọi đau khổ trên thế giới, muốn ông ta sống không bằng chết.
Anh đau lòng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ, không dám động mạnh, chỉ lo lắng chờ xe cấp cứu đến.

Đây là lần đầu tiên Đường Tranh cảm thấy chờ đợi lâu như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
“Tiểu Quả, anh trai sẽ báo thù cho em, kẻ nào dám bắt nạt em, anh sẽ giúp em xử lý kẻ đó.”
“Anh trai…”
Giọng nói yếu ớt của cô vang lên làm Đường Tranh vô cùng vui mừng, anh ghé xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Kiên trì thêm một chút, anh trai lập tức đưa em về nhà.”
“Vâng.”
Giọng nói nhẹ như muỗi kêu, cô gái hoạt bát bỗng nhiên trở nên yếu ớt như vậy, trái tim Đường Tranh vô cùng đau đớn.
“Sau này anh sẽ bảo vệ Tiểu Quả, sẽ không để ai làm tổn thương em, không ai có thể bắt nạt em, được không?”
Ánh mắt cô gái sáng lên, khóe miệng cong cong: “Có thật không anh?”
“Thật.”
Đường Tranh vò mạnh tóc mình, nụ cười của cô đâm thẳng vào trái tim anh.

Anh làm sao có thể không biết, cô thích đến gần anh, thích chơi đùa với anh.
“Anh trai không ghét Tiểu Quả sao?”

Đường Tranh cảm thấy hít thở không thông, một người đàn ông đột nhiên lại rơi nước mắt: “Anh chưa bao giờ ghét Tiểu Quả cả.”
Ánh mắt cô sáng long lanh, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười càng lúc càng nhiều: “Thật tốt.”
“Anh trai, em hơi buồn ngủ.” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ: “Em muốn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, em sợ sau khi tỉnh lại anh vẫn không thích Tiểu Quả.”
“Tiểu Quả kiên trì một chút, đừng ngủ.”
“…Nghe lời anh trai, Tiểu Quả kiên trì thêm chút nữa.”

Đường Tranh canh giữ ở phòng bệnh, cầm một chiếc điện.

Chiếc điện thoại này cũng không phải của Đường Quả mà chỉ là chiếc cô nắm trong tay.
Nội dung bên trong làm cho người ta phẫn nộ.
Đọc được những lời lẽ bẩn thỉu đó, anh rất muốn đập nát điện thoại.

Nhưng anh không làm như vậy, bởi vì chiếc điện thoại này liên quan đến quá nhiều thứ.
Đường Tranh yêu thương nhìn cô gái vẫn còn chưa tỉnh lại, cơn tức giận trong lòng vừa mới dâng lên lại dập tắt.

Anh mím môi, Tiểu Quả có được chiếc điện thoại này, hiển nhiên cô đã đọc được tin tức bên trong.
Không khó để suy đoán cô muốn làm gì, anh cũng muốn làm.

Đường Tranh không dám tưởng tượng, nếu như mình đến chậm một chút, nếu như Tiểu Quả không nhảy từ trên cầu xuống mà bị tài xế bắt trở về thì sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng gì.
Đường Tranh đứng dậy, sờ sờ cái trán của cô, ánh mắt hiện lên một vệt đỏ: “Tiểu Quả, chuyện mà em muốn làm, anh trai làm giúp em.”
Anh ra khỏi phòng bệnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp.

Các y tá nhìn thấy Đường Tranh đi ngang qua đều trái tim đều không nhịn được mà đập rộn ràng.
“Có một số chuyện chắc là anh rất có hứng thú, nhưng điều kiện đầu tiên là anh dám nhận.”
Đường Tranh đứng ở trong góc, cầm điện thoại di động: “Nghe nói gần đây  anh đang đau đầu vì mấy vụ án phụ nữ bị mất tích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận