Sau khi xuống xe, Đường Tranh nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng hoa thì xoay người đi về phía đó.
“Tiên sinh, anh muốn mua hoa sao?”
Đường Tranh gật đầu.
“Mua tặng bạn gái sao?”
Đường Tranh dừng một chút rồi trả lời: “Em gái.
”
Nhân viên bán hàng đang định giới thiệu các cô gái rất thích hoa hồng đỏ, nghe Đường Tranh nói là em gái thì lập tức mỉm cười: “Vậy thì tặng hoa bách hợp, trong lòng tiên sinh, em gái mình chắc chắn là một thiên thần nhỏ đúng không?”
Đường Tranh nhìn những bông hoa bách hợp màu trắng, độ nở vừa phải, giống như lúc Tiểu Quả vui vẻ cười rộ lên.
Thiên thần, đúng vậy, Tiểu Quả đúng là thiên thần, tốt đẹp như một thiên thần.
Anh lấy tiền thanh toán bó hoa, sau đó quay lại bệnh viện.
“Em gái của vị tiên sinh đó nhất định sẽ rất hạnh phúc nhỉ?”
“Làm bạn gái chắc cũng rất hạnh phúc.
”
“Vị tiên sinh đó nhìn thật là dịu dàng.
”
Những lời của các cô gái ở cửa hàng hoa lọt đến tai Đường Tranh, anh hơi dừng bước.
Khẽ lắc đầu, không biết Tiểu Quả có cảm thấy hạnh phúc khi có một người anh trai như mình không.
Nghĩ đến sự thờ ơ và lãnh đạm của mình trước đây, Đường Tranh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, suýt chút nữa anh đã đánh mất cô.
Đường Tranh mỉm cười như gió xuân, nhanh chóng đẩy cửa phòng bệnh, khi nhìn thấy tình hình bên trong thì ý cười lập tức biến mất.
Anh mặt không đổi sắc bước vào trong phòng, nhìn chiếc bình đang cắm một bó hoa hồng đỏ vô cùng chói mắt.
Một bó hoa hồng tầm thường như thế làm sao xứng với Tiểu Quả?
Kiềm chế xung động ném bó hoa hồng kia xuống, Đường Tranh ngoài cười trong không cười đi tới: “Lâm tổng.
”
“Sáng nay tôi mới biết Tiểu Quả xảy ra chuyện, lúc đó vẫn còn đang ở ngoài đàm phán một hạng mục nên bây giờ mới có thể về đến nơi.
” Lâm Dật Trì hơi hối hận: “Tôi thực sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
”
Lâm Dật Trì không nói câu này thì không sao, vừa nói xong thì Đường Tranh lại nhớ đến.
Tối qua nếu như Tiểu Quả không đi tìm anh ta thì đã không xảy ra chuyện này.
Nói tiếp, Tiểu Quả gặp chuyện không may là bởi vì Lâm Dật Trì không gặp người.
Ngay từ đầu Đường Tranh đã không có thiện cảm với Lâm Dật Trì, bây giờ lại càng thêm chán ghét.
“Tiểu Quả, sau này nếu muốn đi đâu chơi thì nhất định phải gọi điện cho anh, không để những chuyện như thế này xảy ra lần nữa.
” Cuối cùng, Lâm Dật Trì cũng cho Đường Quả thấy tấm lòng của mình.
Cũng không phải Lâm Dật Trì khinh thường, mà là dựa vào những biểu hiện trước đây của Đường Quả thì có thể thấy cô thực sự thích anh ta.
Ở trong giới thượng lưu, những người mến mộ anh ta không ít, dần dần cũng thành thói quen, tự nhiên sẽ không để ý đến.
Ngược lại, cô gái có tính cách tinh quái như Cố Thanh Thanh, lúc thì ồn ào khi thì yên tĩnh lại thu hút anh ta hơn.
Mỗi khi ở bên cạnh Cố Thanh Thanh, anh ta đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Những cô thiên kim tiểu thư như Đường Quả, anh ta đã gặp quá nhiều rồi.
Nếu không phải hai người lớn trong nhà nhất quyết muốn anh ta kết hôn với cô thì Lâm Dật Trì cũng không muốn tiếp xúc với Đường Quả.
Ban đầu anh ta cũng không có ý định tiếp xúc với Đường Quả, nhưng mà một thời gian trước, không biết một đứa con hoang nhà họ Lâm từ đâu chui ra.
Nếu như anh ta phản kháng thì không dám bảo đảm cha anh ta sẽ không để đứa con kia lên nắm quyền.
“Tiểu Quả, ngày mai anh lại tới thăm em.
”
Lâm Dật Trì vẫn còn phải lo công việc của mình, hơn nữa còn đang là thời khắc quan trọng.
Đứa con ngoài giá thú kia dạo gần đây hành động rất nhanh chóng và lợi hại, anh ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Theo suy nghĩ của anh ta, Đường Quả rất thích mình, thế thì chuyện kết hôn của hai người cũng không phải chuyện khó khăn.
Thay vào đó, điều anh ta lo lắng lúc này là không biết phải giải thích với Thanh Thanh như thế nào.
Anh ta cũng đã nghĩ xong xuôi hết rồi, cưới về coi như một món đồ trang trí, chờ đến khi anh ta nắm được Lâm gia trong tay thì sẽ ly hôn.