Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Kể từ sau cuộc trò chuyện đó, mối quan hệ giữa Đường Tranh và vợ chồng Đường Lập Thành trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Hai người họ cũng hiểu rõ, bởi vì họ rất hiểu Đường Tranh, đến khi hai vợ chồng không còn thì Đường Tranh nhất định không quên những lời họ nói, nhất định chăm sóc tốt cho Đường Quả.
Bây giờ, hai người chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con gái mình, để con gái mình thật hạnh phúc.

Sau này con gái đã có Đường Tranh chăm sóc, hai người cũng không quá cưỡng cầu trong chuyện tìm một người con rể để có thể chăm sóc cô.
Hai vợ chồng Đường gia đã nghĩ thông suốt, nhưng Lâm gia vẫn không biết gì.
Người Lâm gia nghe tin Đường Quả gặp chuyện không may thì cũng đến bệnh viện thăm.
Thấy Lâm gia tự nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, vợ chồng Đường Lập Thành không hiểu gì.

“Con bé Tiểu Quả này đúng là càng nhìn càng yêu thích.” Đoạn Lệ Hồng- mẹ của Lâm Dật Trì thân thiết nắm tay Đổng Mai: “Tất cả đều là lỗi của tên biến thái đó, cũng may Quả Quả may mắn, nếu không thì thực sự không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lúc nghe được tin này, Đoạn Lệ Hồng cũng vô cùng hoảng sợ.
Cũng may Đường Quả còn sống, nếu không thì bọn họ làm sao có thể chiếm được lợi thế ở Lâm gia được.
Nghe con trai nói là hình như Đường Quả rất thích mình thì Đoạn Lệ Hồng đã chờ hai vợ chồng Đường gia về để nói với đối phương chuyện liên hôn giữa hai nhà.
“Trước đây tôi có nghe Dật Trì nhắc đến Tiểu Quả, còn định bảo thằng bé hôm nào dẫn con bé về nhà gặp mặt.

Không ngờ lần gặp đầu tiên lại là gặp trong bệnh viện thế này.” Đoạn Lệ Hồng bất đắc dĩ mỉm cười: “Lúc nghe tin Tiểu Quả gặp chuyện không may, tôi lo lắng đứng ngồi không yên, không kịp chờ đợi mà đến thẳng đây.”
Đổng Mai nghe đến đây thì mới hiểu, thì ra trong lúc bà không có ở đây thì Quả Quả nhà mình đã có quan hệ yêu đương với Lâm thiếu gia.
Bà quan sát Lâm Dật Trì đang đứng bên cạnh Đoạn Lệ Hồng, đúng là tuấn tú lịch sự.

Nghe nói chàng trai này mới từ nước ngoài trở về không lâu, bây giờ các hạng mục quan trọng của Lâm Thị đều do cậu ta quản lý.
Ngoại hình tươm tất, năng lực cũng không tồi.
Hiện tại nhìn qua thì có vẻ là một thanh niên ưu tú, nhưng không biết bên trong có như vậy không.
Đổng Mai cũng không vì mấy lời nói của Đoạn Lê Hồng mà coi Lâm Dật Trì là con rể của mình.

Dù cậu ta có tốt đến đâu thì Tiểu Quả thích mới là điều quan trọng nhất.
Nguyên nhân chính là bà lo lắng, Đổng Mai chỉ mong Tiểu Quả sống vui vẻ hạnh phúc cả đời.

Lâm gia vô cùng phức tạp, nếu như Quả Quả gả vào Lâm gia thì rất có thể sẽ chịu ấm ức.
Đổng Mai cau mày, bà không muốn công chúa nhỏ của mình vì một người đàn ông mà phải lo lắng cho Lâm gia, làm những chuyện một thiếu phu nhân cần làm.
Đó là con gái bảo bối của bà, làm sao có thể làm những chuyện đó được?
Đoạn Lệ Hồng thấy sắc mặt của Đổng Mai thì trong lòng hơi căng thẳng, chẳng lẽ đối phương không vừa ý với Dật Trì sao?
Đúng là Lâm gia kém hơn Đường gia rất nhiều.

Nhưng mà ở thành phố này làm gì có mấy gia tộc có thể so sánh được với Đường gia cơ chứ? Lâm gia trong số đó đã có thể coi là nổi trội rồi.

“Hai đứa trẻ rất hợp nhau.” Đoạn Lệ Hồng mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Nếu như bà lo lắng thì sau này chuyện nhà ở cứ để hai bọn trẻ tự quyết định.

Hai đứa nó còn trẻ, chỉ cần hai đứa cảm thấy phù hợp thì chúng ta sẽ sắp xếp cho hai đứa, còn đâu chúng ta sẽ không can thiệp vào quá nhiều.”
“Tôi nghĩ như vậy, không biết A Mai nghĩ thế nào?”
Đổng Mai nghe thế thì khá hài lòng.
“Tôi không thích can thiệp, nếu như Quả Quả nhà chúng tôi thích thì hai đứa ở đâu cũng được.”
Đổng Mai âm thầm suy nghĩ, nhất định phải bào chồng chú ý đến cái cậu Lâm Dật Trì kia, để xem cậu ta có phải người đàng hoàng không, tránh để con gái bảo bối của bà bị lừa gạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận