Lâm Dật Trì và Đoạn Lệ Hồng ân cần hỏi han Đường Quả một lúc, sau khi hai người này rời đi, Đổng Mai vội vàng đóng cửa phòng lại.
“Quả Quả, con thích Lâm Dật Trì sao?”
Đổng Mai vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: “Là hơi thích, thích hay là rất thích?”
Đường Quả sửng sốt, ngay lập tức hiểu tại sao Đổng Mai lại căng thẳng như thế.
Đổng Mai thấy con gái không trả lời thì trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ là rất thích?
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
Đổng Mai khôi phục lại như bình thường, sờ trán con gái, ánh mắt dịu dàng: “Nếu Quả Quả thích thì mẹ sẽ giúp con thăm dò người này một chút, để xem cậu ta có xứng đáng với Quả Quả nhà chúng ta không.”
Đường Quả: “…”
“Nếu như không xứng đôi, nhưng Quả Quả lại rất thích cậu ta, vậy thì cha mẹ sẽ nghĩ biện pháp cải tạo cậu ta một chút.
Cải tạo đến khi nào cậu ta trở nên ưu tú, xứng đôi với con mới thôi.
Sau đó cha mẹ sẽ xem xét đến chuyện kết hôn của hai đứa.”
Đường Quả: “…”
“Kịch bản sai rồi sao?”
Đường Quả cũng không phản ứng gì, mạch não của Đổng Mai còn kì lạ hơn cả cô.
Lại muốn cải tạo nên tra nam Lâm Dật Trì này!
[Kí chủ, kịch bản không sai, ban đầu đúng là vợ chồng Đổng Mai có suy nghĩ đó.
Chỉ là khi đó nguyên chủ không đồng ý để cha mẹ mình cải tạo Lâm Dật Trì, nguyên nhân thì không phải kí chủ đã biết rồi sao?]
Trong lòng Đường Quả khẽ cười, đúng vậy, người mà nguyên thân thích là Đường Tranh, thế nên tất nhiên không để vợ chồng Đường thị tốn công đi cải tạo Lâm Dật Trì.
Cô ấy kết hôn với Lâm Dật Trì cũng là vì Đường Tranh nói Lâm Dật Trì tốt, muốn cô ấy kết hôn với anh ta.
“Quả Quả, con không cần phải lo lắng gì cả.
Nếu Lâm Dật Trì không đủ ưu tú thì cha mẹ nhất định sẽ làm cho cậu ta trở nên ưu tú.
Những chuyện khác con không cần quan tâm, chỉ cần chuẩn bị tương lai tiếp nhận một người đàn ông ưu tú là được.”
Đường Quả nắm tay Đổng Mai, mỉm cười ngọt ngào: “Mẹ ơi, không cần đâu ạ.”
“Đừng vì con mà giúp người khác dạy dỗ con trai.”
Đổng Mai nghe thế thì ngẩn người, bà quan sát sắc mặt con gái mình một chút: “Quả Quả, con không thích Lâm Dật Trì à?”
Đường Quả đứng dậy, ghé sát vào tai Đổng Mai: “Mẹ, mẹ cảm thấy con thích Lâm Dật Trì sao?”
Nguyên thân không ngốc, từ trước đến nay luôn là một người thông minh.
Vợ chồng Đường gia cũng không cho rằng con gái mình ngu ngốc, chỉ là ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cùng lắm là hơi ngây thơ mà thôi.
“Mẹ, không phải mẹ luôn biết con thích ai sao?”
Đổng Mai nghe con gái nói thế thì không biết nhớ tới cái gì, nước mắt lưng tròng, khẽ thở dài một tiếng rồi xoa đầu con gái: “Chỉ là Tiểu Tranh thằng bé…”
“Mẹ, đừng ép anh ấy.” Đường Quả cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Con không muốn nhìn thấy anh trai buồn, chỉ cần anh ấy vui vẻ là được.
Anh ấy có thích con hay không cũng không quan trọng.”
Đúng vậy, cha mẹ nguyên thân đều biết cô ấy thích Đường Tranh.
Nguyên thân tiêu tốn bao nhiêu tinh lực thuyết phục hai người bí mật giúp đỡ Đường Tranh lúc anh khởi nghiệp, chẳng lẽ hai người còn không hiểu rõ tâm tư của con gái.
Đúng là một con bé ngốc, âm thầm lặng lẽ cho đi.
Cuối cùng lại bị người mà mình bảo vệ làm cho cả người đầy tổn thương.
“Vậy Lâm Dật Trì thì sao?” Đổng Mai do dự, bà hiểu tâm tư của Đường Quả, cô chưa bao giờ suy nghĩ đến Lâm Dật Trì.
Đường Quả ôm lấy Đổng Mai, thì thầm: “Mẹ, đó là một tên tra nam lòng tham không đáy.
Cả nhà Lâm gia không phải thứ tốt đẹp, cha mẹ cũng nhìn ra được bọn họ muốn làm gì.
Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không bị thương.”
“Con sẽ để cho họ biết, công chúa nhỏ của Đường gia không phải người bọn họ có thể tính toán tùy ý.”
Nghe con gái nói đắc ý như thế, Đổng Mai bật cười, khẽ gõ trán cô một cái: “Con đó, lắm mưu ma chước quỷ.”