Lâm Dật Trì suy trước nghĩ sau, vẫn không hề cho rằng Đường Quả không thích anh ta.
"Là do gần đây anh quá bận, không cẩn thận tìm hiểu sở thích của em, " Ánh mắt Lâm Dật Trì trở nên nồng nàn, "Là do anh chưa đủ tốt, khiến em buồn, hôm nay em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Hôm nay mà phá hỏng quan hệ với Đường Quả, trước không nói Lâm thị sẽ phải chịu ảnh hưởng gì, người bên ngoài sẽ vì thái độ của Đường Quả mà đồn đoán linh tinh, vì anh ta cũng coi như không nổi danh trong giới này.
Nếu như tất cả đều đổ lỗi thành công chúa nhỏ nhà họ Đường đang tức giận với anh ta thì sao?
Chỉ là một cô gái nhỏ vì bạn trai quá bận không thể ở cùng cô nên giận dỗi mà thôi.
Kết quả đương nhiên sẽ không giống như vậy nữa, ngược lại có thể mọi người còn cho rằng, Đường Quả đang quan tâm đến anh ta.
Anh ta không tin, mình đã khom người như vậy mà đối phương còn không cảm động.
Cô gái nhỏ, thích nhất là bạn trai nhân nhượng, lãng mạn, nhắc mới nhớ gần đây anh ta hơi chểnh mảng trên phương diện này.
Dù gì đối phương cũng là công chúa nhỏ nhà họ Đường, tính cách kiêu ngạo một chút cũng bình thường.
Đương nhiên, anh ta hạ mình dỗ dành cô, cũng không có nghĩa là anh ta thích cô.
Trong mắt Lâm Dật Trì lóe lên sự giễu cợt, anh ta sẽ ghi nhớ sự sỉ nhục hôm nay, anh ta sẽ khiến cô phải yêu mình sâu đậm, cuối cùng để cho cô hiểu ra, người anh ta yêu chỉ có Cố Thanh Thanh mà thôi.
Sự trả thù như vậy, công chúa nhỏ nhà họ Đường có thể chịu được sao?
Cho dù tính cách có hơi nóng nảy, cũng không thể làm anh ta mất mặt trước mặt nhiều người như thế.
Một người phụ nữ bị chiều hư, làm gì có tư cách trở thành bạn đời của anh ta?
Mặc dù Thanh Thanh xuất thân từ một gia đình nhỏ, nhưng cô khéo léo hiểu chuyện, mọi việc đều nghe anh ta, thậm chí khi ở trên giường bọn họ cũng hài hòa như vậy.
Bất kể là ở đâu, Thanh Thanh cũng sẽ chiều theo ý anh ta không chút do dự, đây mới là người phụ nữ lý tưởng của anh ta.
"Cho anh cơ hội?"
Mọi người có mặt ở đây đều chú ý đến tình huống bên này, có chút mong chờ tình tiết tiếp theo.
Tại sao bọn họ lại cảm thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Công chúa nhỏ nhà họ Đường dường như mang theo chút hưng phấn vậy?
Nhất định là bọn họ nhìn nhầm rồi nhỉ?
Hẳn là thế.
.
.
.
.
.
"Đúng vậy, Tiểu Quả, cho anh một cơ hội, để anh bù đắp cho em."
Không thể không nói, lúc đàn ông thể hiện tình yêu sâu đậm thì rất dễ khiến người ta cảm động, nhất là một người đàn ông đẹp trai.
Nhìn xem, không ít thiên kim tiểu thư xung quanh đã cảm động rơi nước mắt.
Đường Quả buồn bực, Lâm Dật Trì đỡ dao cho cô, hay là cho cô một quả thận, sao mới nói vài lời thoại tình cảm đã cảm động phát khóc rồi?
Đường Quả rũ mắt, nghiêm túc suy xét một chút, "Cho anh cơ hội thế nào?"
Mọi người hơi khó hiểu, chẳng lẽ Công chúa nhỏ nhà họ Đường đối với Lâm Dật Trì thật sự là rễ tình đâm sâu à.
Trước đó chỉ là giận dỗi thôi?
Lâm Dật Trì âm thầm vui mừng, quả nhiên cô gái nhỏ rất dễ dỗ.
Lần này, anh ta nhất định sẽ làm cho Đường Quả yêu mình sâm đậm, không có anh ta thì không được.
"Để anh bù đắp cho em, với tư cách là bạn trai bồi thường cho bạn gái."
Người xung quanh hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau.
Đường Quả mở to mắt, nhất thời không nói gì, Lâm Dật Trì không hề nóng nảy, anh ta chắc chắn mình nhất định sẽ thành công.
Trong khung cảnh như vậy, không có một người phụ nữ nào có thể từ chối.
Người xung quanh nhìn vào, hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Đây là bữa tiệc sinh nhật của Lâm Đông Thụ, vì thế tiểu bối trẻ tuổi như Lâm Dật Trì, chỉ cần tự giao lưu với nhau là được.
Những người đồng lứa với Lâm Đông Thụ, thì ở một bên khác.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, trường hợp như vậy, cũng rất mong đợi kết quả mà Đường Quả đưa ra.
"Hình như cô ấy đang nhìn anh."
Đường Quả giơ cao kịch bản gốc, nhìn một cô gái đứng ở đằng xa, nói một cách không chắc chắn, "Cô ấy khóc."
Trong lòng Lâm Dật Trì có dự cảm xấu, quay đầu lại, vẻ mặt cứng đờ..