Đường Tranh sờ má cô gái, ghé vào bên tai cô, khẽ nói: “Tiểu Quả cũng muốn kết hôn sao?”
Anh có chút căng thẳng, dĩ nhiên anh không bằng lòng gả Tiểu Quả cho người khác.
“Anh muốn em kết hôn sao?”
“Chẳng lẽ anh lại có ứng cử viên thích hợp, muốn gả Tiểu Quả ra ngoài?”
Thấy đôi mắt tủi thân của cô gái, trong lòng Đường Tranh mềm nhũn, vội vàng phủ nhận, sao anh có thể gả cô cho người khác, ai cũng không xứng với Tiểu Quả của anh.
“Dĩ nhiên không phải.
”
“Vậy thì được.
” Đường Quả dứt khoát tựa đầu vào cánh tay Đường Tranh, “Nếu như anh muốn gả em ra ngoài, Tiểu Quả sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng đừng khiến em thất vọng.
”
Đường Tranh vuốt ve má cô gái, con ngươi nghiêm túc, loại tình cảm thông suốt ham muốn thoát ra ngoài từ đáy lòng rốt cuộc cũng không áp chế được nữa.
“Nếu như người đó là anh thì sao?” Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói thấp tới mức gần như không nghe thấy.
Nghe thấy câu này, Đường Quả mỉm cười, cúi đầu, rũ mắt xuống.
Thấy biểu hiện của cô, Đường Tranh vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng anh cũng nói ra câu này, một câu nói anh cho rằng cả đời này cũng không thể nào mở lời.
Nghĩ tới những chuyện mình làm trước đây, anh liền cảm thấy nực cười, cuối cùng anh cũng là thua trên tay cô, còn là cam tâm tình nguyện như vậy.
“Tiểu Quả!.
.
”
“Anh, nếu như là trước đây, em thật sự rất hy vọng nghe được câu nói này, có thể còn sẽ không thể chờ đợi được mà đồng ý.
” Đường Quả ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ.
Đường Tranh cấp bách hỏi, “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ!.
” Con ngươi cô gái hiện lên tia ác thú vị, loại tâm tư hư hỏng đó trực tiếp biểu hiện lên trên mặt, cô vẫn không buông tha cho Đường Tranh, chỉ chớp mắt, “Bởi vì em giận rồi, cơn tức giận còn chưa biến mất đâu, sao lại kết hôn với anh chứ.
”
“Tiểu Quả.
”
Đường Tranh biết, cô gái là thích anh.
Cũng biết chuyện anh làm trước đây, quá bỉ ổi, đã tổn thương tới cô.
Đáp án của cô, thực ra anh có thể đoán được.
Anh không giận, một chút cũng không giận.
“Tiểu Quả không bằng lòng thì thôi vậy.
” Anh búng vào trán cô gái, tình yêu lướt qua nơi đáy mắt, thấp giọng, “Anh trai bảo vệ em, cho dù là thân phận gì.
”
Con ngươi Đường Quả khẽ động, ngược lại mỉm cười, “Được thôi.
”
“Có điều, Tiểu Quả không được thích người khác.
”
Mặc dù con ngươi Đường Tranh có ý cười, nhưng nụ cười đó vô cùng nguy hiểm, “Anh trai sẽ không tổn thương Tiểu Quả, người khác thì chưa chắc.
”
Giọng điệu có vẻ như dịu dàng, nhưng tràn đầy nguy hiểm.
Đường Quả không trả lời lại, Đường Tranh lại để tâm.
m thầm suy nghĩ, sau này người đàn ông khả nghi nào xuất hiện bên cạnh Tiểu Quả, đều sẽ là đối tượng chú ý trọng điểm.
“Anh, anh xem họ thật hạnh phúc.
” Đường Quả nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, “Họ sẽ hạnh phúc chứ.
”
Người bên cạnh không biết, cho rằng công chúa nhỏ nhà họ Đường là đang chúc phúc cho hai người.
Đường Tranh không cảm thấy, đáy mắt Tiểu Quả tràn đầy sự ác ý.
Anh sớm đã phát hiện, nội tâm của Tiểu Quả không phải một cô gái đơn thuần, mà là một cô gái hư.
Nhưng vậy thì thế nào chứ?
Cho dù cô là một ác ma, anh cũng muốn bảo vệ cô.
Anh nhất định là điên rồi, nhưng lại tự nguyện điên lên.
Đường Quả trở lại vườn trường, vẫn là công chúa nhỏ nhà họ Đường được mọi người theo đuổi săn đón.
Cố Thanh Thanh cũng kết thúc kỳ nghỉ, trở lại vườn trường.
Thân phận khác biệt, vợ của Lâm Dật Trì, được gọi là điển hình của việc còn chưa tốt nghiệp thì gả vào nhà giàu có.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Cố Thanh Thanh đều không giống nhau.
Dĩ nhiên, Cố Thanh Thanh cũng không để ý, cuối cùng cô ấy cũng ở bên cạnh Lâm Dật Trì, bây giờ mỗi ngày đều có tài xế đưa đón, cô ấy không cần nhìn ánh mắt của họ.
Chỉ cần cô ấy và Lâm Dật Trì yêu nhau là được rồi.