Nhưng mà bà ta lại là người phụ nữ đầu tiên của Đường Hạo Huy, không những thế còn sinh cho Đường Hạo Huy một trưởng nữ.
Nhưng người thê thiếp đó khi Đường Hoan còn rất nhỏ đã mắc bệnh mà chết, Đường Hạo Huy cũng không thèm để ý.
Mẹ của nguyên thân là tiểu thư thế gia, tất nhiên sẽ không quan tâm đến những người thê thiếp này.
Lúc đó bà ta đang bế quan, cũng chẳng thể nào quản được chuyện thị thiếp bị người trong nhà ức hiếp.
Nhưng Đường Hoan lại vì cái chết của mẹ mà ghi hận.
Nàng ta cho rằng mẹ của nguyên thân vì ghen tị nên cố ý không hỏi han gì, để mẹ mình chết vì bệnh.
Tuy nhiên, đời trước Đường Hoan không có thiên phú, bị các chị em trong phủ bắt nạt, đố kị với thiên phú của nguyên thân, đố kị với tài năng của nguyên thân, cuối cùng xuất giá rất sớm, chết ở hậu viện.
Đời này được sống lại, Đường Hoan ngăn không để mẹ mình bị bệnh chết, cướp những thứ trước đây của nguyên thân, lấy được một thứ vô cùng quan trọng của nguyên thân, một miếng ngọc bội nhìn qua rất bình thường nhưng lại ẩn giấu bí mật quan trọng.
Bên trong miếng ngọc bội này có một không gian để luyện đan, chỉ cần liên tục đưa dược liệu vào là có thể luyện được đan dược mình mong muốn.
Đường Hoan dựa vào không gian này, tìm kiếm nguyên thạch, luyện đan, tăng cường tu vi cho mình, kết giao với các nhân vật lớn.
Dựa vào kí ức đời trước mà luôn dành trước một bước cơ hội cướp giật tài nguyên của nguyên thân.
Mỗi khi nguyên thân cảm thấy sắp lấy được cái gì đó thì đều sẽ chậm một bước, vì thế mà càng ngày càng lo nghĩ.
Nhất là khi nguyên thân ở trong phủ cảm giác được mình không được coi trọng, có ý dò hỏi một chút thì lại bị Đường Hoan tính kế, từ đó danh tiếng ngày càng xấu, nói nàng xa lánh chị em.
Đường Hoan cố ý nhắm vào nguyên thân, nguyên thân là tiểu thư tất nhiên không thể nào chịu nổi, hai người từ âm thầm tranh đấu chuyển thành tranh đấu công khai.
Tất nhiên là nguyên chủ không thể nào đấu lại được Đường Hoan biết trước mọi chuyện, chính chuyện này đã thay đổi vận mệnh của nguyên thân.
Đường Hoan biết nơi này có một đóa linh hoa dùng để luyện đan, nhưng linh hoa được yêu thú bảo vệ.
Nguyên thân cũng biết cơ hội của mình ở đây nhưng lại đến chậm một bước, linh hoa đã bị Đường Hoan cướp đi, lúc chạy không biết va phải ai mà ngã sấp xuống.
Theo kịch bản ban đầu thì lúc này nguyên thân sẽ bị yêu thú đánh trọng thương, cuối cùng may mắn cứu về được một mạng, nhưng tu vi đã bị phế bỏ, trở thành một người bình thường, bị mọi người hắt hủi.
Còn về phần Đường Hoan, tất nhiên sẽ không tốt bụng lấy đan dược cứu nguyên thân.
Nguyên thân càng thê thảm thì nàng ta càng vui vẻ.
Mấy tháng sau, nguyên thân xuất giá, bị gả cho một tên biến thái, chính là do mẹ Đường Hoan đề nghị.
Tên biến thái kia sau khi lấy nguyên thân về nhà thì suốt ngày đánh đập nàng đến sống dở chết dở.
Không những thế, Đường Hoan còn mang đến một viên duyên thọ đan, nói là muốn xin lỗi muội muội của mình, coi như để bồi thường.
Cứ như vậy, nguyên thân sống trong trạng thái ngày nào cũng bị đánh đập.
Mà mẹ của nguyên thân, chính là vị tiểu thư thế gia kia, sau khi biết nguyên thân bị phế thì lựa chọn im lặng, không có ý định cứu con gái mình.
Dù sao thì chỉ là một phế vậy, có cứu cũng không có lợi ích gì.
Đọc xong những kí ức này, Đường Quả trầm mặc một lúc.
Lát sau, trong sơn động vang lên một giọng nữ.
“Thế giới này chắc sẽ rất thoải mái.”
[Kí chủ, bình tĩnh.]
Đường Quả khẽ nâng mí mắt, lấy trong túi của nguyên thân ra một viên thuốc, nuốt xuống, dựa theo phương pháp tu luyện ban đầu vận chuyển một hồi.
Chỉ trong tích tắc, cô cảm thấy vết thương ở mắt cá chân gần như đã được chữa lành.
Cô đứng lên, lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn, dung mạo cỗ thân thể này vẫn đẹp như vậy.
Sau khi cất gương vào túi, cô ra ngoài dạo một vòng, sau đó mang ít trái cây về.