Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Đường Quả không định quay về ngay lập tức.

Nơi này coi như vẫn yên tĩnh, cộng thêm những thứ cô để lại trong không gian hệ thống có thể dùng được ở thế giới này, đương nhiên cô muốn tận dụng nó một cách tốt nhất.
Lấy ra một cái khay, để xung quanh, chắc chắn không có vấn đề, rồi lại lấy viên linh đơn lớn, chọn cái nào ăn được thì nuốt xuống.
[Ký chủ, cô không sợ nổ tung sao? Cô bớt ăn đi, tuy rất lâu mới gặp được một thế giới tu luyện, nhưng cô cũng không cần phải vội như vậy.]
“Không ăn để lại nhóm tro hả? Lúc xuống thế giới khác, đem theo đặc sản của thế giới này, bổ sung vào kho dự trử, nói không chừng một ngày nào đó có thể đủ dùng.”
Hệ thống im lặng không nói nên lời [Đúng là đa phần thế giới đều không dùng.]
Thế giới không có sức mạnh thần kỳ, mấy thứ như đơn thuốc, ăn vào là chết người.
Đường Quả đã tiến vào trạng thái tu luyện, hệ thống cũng không làm phiền nữa.
3 tháng sau, Đường Quả kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể rồi mỉm cười.
Vào giữa kỳ, nguyên tướng miễn cường cũng không tệ.
Hệ thống: [Chắc cô quên rồi, Đường Hạo Huy mới là nguyên quân kỳ đầu, đã mười mấy nm không thăng chức rồi.

Thời gian 3 tháng của cô, từ kỳ đầu nguyên sỹ tới kỳ đầu nguyên tướng, còn không biết đủ ư?]
Đường Quả không để ý tới hệ thông, cô thật sự hài lòng với thế giới này.
Không phải một xã hội pháp trị, không cần nói tới nguyên tắc pháp luật, có thể động tay và chửi nhau.

Đúng là háo hức!
Hệ thống: Không chỉ có chuyện này chứ.
Đôi mắt lấp lánh, cô rút khỏi trận pháp, rời khỏi hang núi.
Ngọn núi này vẫn còn xa chủ thành nước Tiên Bình, các đỉnh núi xung quanh trùng trùng điệp điệp.

Tất nhiên, nó cũng rất nguy hiểm.
Sau khi xuống núi, cô thuê một chiếc xe ngựa.
Chưa đi được bao lâu thì xe ngựa bị người ta chặn.
Đường Quả không vén rèm lên mà chỉ hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
“Cô gái này, ngựa của ta mệt chết rồi, có tiện cho ta quá giang không?”
Dạ Chu cũng đành chịu, hắn ta sinh ra đã lười, nhất là không thích đi đường bộ, không ngờ ngựa lại chết trên đường.
Trước sau không có thôn xóm hay cửa hàng, hắn cũng không tìm thấy một con ngựa tốt nào khác.
Trùng hợp thấy chiếc xe ngựa sang trọng từ phía sau đi tới, ánh mắt hắn rạng rỡ nên không nhịn được mà chặn lại.
“Không tiện.”
“Cô gái, được một tiếng đi.


Ta nhìn cũng khá đẹp trai, có thể cho cô ngắm thoả thích.” Dạ Chu không từ bỏ.

Tuy hắn lười, cũng là một tên cuồng tu luyện, do đó thích vừa ngắm phong cảnh vừa ngồi trên xe ngựa tu luyện.
Nếu đi bộ thì hắn không học được cách vừa đi đường vừa tu luyện.
Đường Quả vén rèm lên và liếc nhìn bên ngoài, quả nhiên dưới đất có một con ngựa xem ra đã mệt chết rồi.
Trước mặt là một chàng trai trẻ mặc áo choàng đỏ, hắn chớp chớp mắt, lại lộ ra nụ cười tự cho là quyến rũ người khác.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai trẻ rồi nheo mắt lại.

Mắt Dạ Chu lóe lên, ưỡng ngực, khóe miệng nở nụ cười.
“Nếu cái giá là bán nhan sắc thì cũng được luôn.”
Hắn đi vài bước, nhìn vẻ mặt của Đường Quả, cảm giác hơi quen quen nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Cô gái, nếu cô nhìn trúng thì …”
“Không nhìn trúng!”
“Vậy thì ta … cái gì? Không nhìn trúng?”
Dạ Chu cười không nổi.

Hắn tự khoác phong lưu hào phóng, người đàn ông đẹp nhất đại lục, tự xin làm thiếp, kết quả lại bị từ chối?
“Nhưng ta có thể cho ngươi quá giang một đoạn.”
Dạ Chu đơ ra, không nhìn trúng, còn muốn cho hắn quá giang, đáy mắt hắn loé lên một ý nghĩ, người phụ nữ này có mục đích hay là quen biết hắn?
“Không quá giang nữa sao?”
Đường Quả bật cười, khuôn mặt non nớt, vẫn tinh xảo và xinh đẹp, Chu Dạ cũng sửng sốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận