Đường Quả tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Hôm nay ta muốn thương lượng với ông một chuyện.”
Đường Hạo Huy nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Cô con gái này đúng là giống hệt tính mẫu thân nàng, ngoài việc có một chút thiên phú tu luyện thì thực sự không tìm được ưu điểm gì khác.
Ngược lại, Hoan Nhi vô cùng khiêm tốn, dung mạo xinh đẹp, tài năng xuất chúng.
Lần này trong họa có phúc, đột phá lên đến nguyên tương sơ cấp, đúng là con gái ngoan của ông ta.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn hủy bỏ hôn ước với Dạ Chu.”
“Cái gì?”
Đường Hạo Huy giật mình, Dạ Chu là huynh đệ ruột của hoàng đế, tuổi tác không lớn, nhưng lại rất có thiên phú, không tham luyến quyền lực mà chỉ một lòng tu luyện.
Hôn ước giữa con gái ông ta và Dạ Chu là do thái thượng hoàng định đoạt.
Bây giờ thái thượng hoàng đã thoái vị, tập trung bế quan, sớm mặc kệ mọi chuyện.
Nói thật lòng thì ông ta không muốn hôn ước giữa Đường Quả và Dạ Chu bị hủy bỏ.
“Hồ đồ! Hôn ước là chuyện con tưởng muốn hủy là hủy được à?”
Đường Quả mỉm cười: “Ta chỉ đến thông báo cho ông biết thế thôi.”
“Không nhắc đến chuyện này nữa, vô duyên vô cớ biến mất ba tháng, vừa trở về đã đòi hủy bỏ hôn ước, trong mắt con có còn người cha này không à?”
“Hả? Ông thừa nhận ông là cha ta?” Đường Quả mở to hai mắt: “Vậy ông có biết tại sao ba tháng nay ta không trở về không?”
Đường Hạo Huy không biết nghĩ đến chuyện gì mà mặt bỗng nhiên biến sắc, cuối cùng cũng không hỏi lại chuyện này nữa.
“Nói tóm lại, cha không đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước.”
“Trừ khi con đưa ra được lí do.”
Hai người kết thúc câu chuyện, Đường Quả cũng không ngạc nhiên với kết quả này, đúng như lời cô nói, cô chỉ đến đây để thông báo thôi.
Sau khi Đường Quả rời đi không lâu, dì Lâu bước vào thư phòng.
Đường Quả ra khỏi Đường gia, đi thẳng đến hoàng cung.
Người Đường gia có nằm mơ cũng không ngờ cô lại chủ động đến từ hôn.
[Kí chủ, có cần nhanh như vậy không? Còn nữa, vừa rồi cô thật phách lối!”]
“Không phách lối thì không có phiền phức, không có phiền phức thì không thể ra tay, hiểu chứ?”
Hệ thống: Hiểu, kí chủ chỉ là rảnh rỗi quá nên muốn đánh nhau mà thôi! Hai thế giới trước yên bình quá.
Cô không nhịn nổi nữa rồi!
Đường Quả vừa vào cung thì Dạ Chu đã biết.
Trước khi cô gặp được hoàng đế thì Dạ Chu đã lao đến trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
“Muội tới đây làm gì?” Dạ Chu bày ra tư thế đề phòng kẻ xấu: “Không phải muội muốn nhân lúc ta không chú ý, bảo hoàng huynh của ta quyết định ngày thành thân đấy chứ?”
Đường Quả tiến lên một bước, liếc mắt nhìn Dạ Chu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, cô đi về phía trước.
Dạ Chu đuổi theo sau, đáy mắt hiện lên vài suy nghĩ sâu xa và căng thẳng.
Đợi lát nữa, nếu như cái đuôi nhỏ này thực sự muốn bức hôn thì hắn nhất định phải dùng nhiều phương pháp để phản đối.
Cùng lắm thì hắn sẽ bỏ đi, sang năm rồi về.
Đúng, cứ quyết định như vậy đi.
“Hủy bỏ hôn ước?”
Dạ hoàng, cũng chính là hoàng đế nước Tiên Bình- Dạ Phàm, nghe thấy mục đích tới đây của Đường Quả thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta quan sát Đường Quả vài lần: “Quả Nhi, muội chắc chắn muốn hủy bỏ hôn ước?”
Rồi lại nhìn sang Dạ Chu, vùng lông mày khẽ nhíu lại, chẳng lẽ là do đệ đệ cuồng tu luyện này của hắn uy hiếp tiểu cô nương nhà người ta?
Nha đầu kia mười mấy năm qua, ngày nào cũng mong chờ đến ngày thành thân, tại sao lại đột nhiên muốn hủy bỏ hôn ước?
“Ta chắc chắn.” Đường Quả kiên định trả lời, nhìn Dạ Chu: “Nếu Dạ Chu đã không thích ta thì ta việc gì phải thành thân với hắn? Ta cũng đã nghĩ kĩ rồi nên mới quyết định hủy bỏ hôn ước, để hắn không phải tránh ta như tránh rắn rết bọ cạp nữa.”