Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Này, cái đuôi nhỏ, muội thực sự không thèm chớp mắt mà hủy bỏ hôn ước sao?”
Dạ Chu đi theo Đường Quả ra ngoài, ánh mắt vô cùng phức tạp, cứ nghĩ là cô muốn giở trò gì nhưng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Tìm hoàng huynh, trực tiếp hủy hôn, không chút do dự.
Những âm mưu quỷ kế mà hắn tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Đáng lẽ chuyện này phải khiến hắn vô cùng vui vẻ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
“Ừm, mặc dù hôn ước của chúng ta đã được hủy bỏ nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ họ hàng, muội cũng có thể gọi ta là biểu ca, sau này nếu bị ai bắt nạt thì có thể đến tìm ta.”
“Đường Quả quay đầu lại, gương mặt tinh xảo hiện lên một nét cười, nhưng vẫn ngạo nghễ như thế: “Không cần, cuối cùng ngươi cũng đã được như ý nguyện rồi, sau này ta sẽ không quấn lấy ngươi nữa.”

“Biểu muội…” Dạ Chu vẻ mặt đau khổ: “Ta biết trong lòng muội giận ta, nhưng hôn ước đó chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ, ta thật không ngờ muội lại coi là thật, còn xin phụ hoàng đồng ý.”
“Nếu sớm biết sẽ như vậy thì ta nhất định sẽ không nói đùa với muội như thế.”
Khi đó biểu muội mới năm tuổi, hắn cũng mới chỉ bảy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Quả đã cảm thấy cô bé vô cùng đáng yêu.

Nhớ đến trong một vở kịch có một tân nương tử, thế là hắn mới nói muốn biểu muội làm tân nương tử của hắn.
Không ngờ cô vẫn còn nhớ.
Đường Quả đi về phía Diệp Chu, chống cằm: “Nếu đã là lời nói đùa của ngươi thì trước đây tại sao lại đồng ý? Ngươi cũng có thể từ chối mà!”
“Nếu ngươi từ chối thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay, cũng không để ta phải chờ đợi hơn mười năm, cuối cùng lại thành công dã tràng.

Năm thứ hai sau khi hôn ước được định, ngươi phủi mông bỏ đi.

Lúc đó ngươi đã đổi ý, mười mấy năm qua, cho dù ngươi quay về Bình thành cũng không đến gặp ta, ta muốn nhìn thấy ngươi còn phải nhờ đại biểu ca vẽ hộ một bức chân dung.”
“Ngươi nói hồi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng chẳng lẽ trưởng thành vẫn không hiểu chuyện sao? Nếu ngươi từ chối sớm một chút thì đã không để ta ôm nhiều hi vọng như vậy.”
Dạ Chu cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhất thời không biết phải nói gì.
“Được rồi, ta đã suy nghĩ cẩn thận, sau này sẽ không quấn lấy ngươi nữa.


Chuyện quá khứ coi như không tồn tại.”
Đường Quả nói xong thì thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Dạ Chu nhìn theo  bóng dáng  nhỏ dần dần biến mất, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.
“A Chu, Quả Nhi là một cô nương tốt, mặc dù tính cách hơi kiêu ngạo nhưng lúc nào cũng toàn tâm toàn ý với đệ.

Đệ đã làm tổn thương muội ấy, thế nên muội ấy mới nhất quyết muốn từ hôn.” Dạ hoàng bước ra, thấy dáng vẻ do dự của Dạ Chu thì lắc đầu: “Nếu đệ không thích người ta thì hủy hôn cũng tốt, tránh trì hoãn muội ấy.”
“Chỉ là, A Chu, đệ thực sự không thích muội ấy sao? Quả Nhi rất bướng bỉnh, nếu muội ấy đã từ hôn thì có nghĩa là không muốn có bất cứ dính dáng gì đến đệ nữa.

Sau này, cho dù đệ có đổi ý, muốn quay lại thì cũng không có cơ hội đâu.”
“Hoàng huynh, huynh đừng lo lắng, trong lòng đệ chỉ có mỹ cảnh mỹ thực và tu luyện, tâm nguyện lớn nhất của đệ là phá toái tư không chứ không phải nữ nhi tình trường.

Muội ấy từ hôn cũng tốt, tránh bị đệ làm lỡ dở cả đời.”

Dạ Chu nhíu mày: “Đệ chỉ hơi lo lắng, không biết tại sao muội ấy lại đột nhiên muốn hủy bỏ hôn ước.

Muội ấy cứng đầu như vậy, rốt cuộc ba tháng nay đã xảy ra những chuyện gì khiến muội ấy hiểu ra mọi chuyện như thế?”
“Nếu đã từ hôn thì đệ cũng đừng suốt ngày ở ngoài nữa, để ý muội ấy một chút, đừng để muội ấy bị bắt nạt.

Cho dù Quả Nhi là biểu muội của chúng ta, nhưng đệ cũng đừng quên tình hình hiện tại của muội ấy.”
Dạ Chu quay đầu lại, nghi hoặc: “Có chuyện gì thế? Tình hình của biểu muội không tốt sao? Muội ấy là tiểu thư Đường gia, chẳng lẽ còn có người có thể bắt nạt muội ấy?”
Dạ hoàng mỉm cười, không đồng ý với cách nghĩ của Dạ Chu: “Ai bảo đệ là tiểu thư thì sẽ không bị người khác bắt nạt?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận