Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Nếu con cảm thấy tự ti, cho rằng mình không xứng đáng với A Chu, vậy thì càng phải tu luyện thật tốt để vượt qua Đường Huyên, để A Chu phải nhìn con bằng con mắt khác.

Đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện hủy bỏ hôn ước, lấy cái cớ đó để trốn tránh hiện thực, con…”
“Con và Dạ Chu đã hủy bỏ hôn ước rồi.”
“… Cố gắng một chút… Cái gì?”
Bạc Vân Tư đang thờ ơ, nghe thế thì trợn mắt lên, đôi lông mày dù đẹp đến đâu lúc tức giận trông cũng đáng sợ.
Nhất là ánh mắt ghét bỏ đã hoàn toàn phá hủy gương mặt hoàn mỹ này.
Gương mặt Bạc Vân Tư hơi đỏ lên, không phải vì xấu hổ mà vì tức giận.

Bà ta chỉ nhìn Đường Quả mà không nói câu nào, trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Xuất thân tiểu thư thế gia, cho dù tức giận thì bà ta cũng không để hình ảnh của mình bị hủy bỏ.

Nhưng mà lông mày, biểu cảm đã thể hiện rõ những suy nghĩ trong lòng bà ta.
“Nhất định là do con khiến A Chu không vừa lòng.”
Đường Quả còn tưởng đối phương muốn nói gì, cuối cùng lại nghe được một câu như vậy, giống như đã định xong tội của cô, làm cô vô cùng buồn cười.
Bạc Vân Tư cảm thấy, mười mấy năm nay nguyên thân theo đuổi Dạ Chu, Bình thành, thậm chí là cả nước Tiên Bình này đều biết tình cảm mà tiểu thư Đường gia dành cho vị hôn phu của mình.

Bạc Vân Tư cho rằng nguyên thân không thể nào chủ động từ hôn.
Bà ta nghĩ không sai, nhưng mà Đường Quả bây giờ lại không phải nguyên thân, không phải cô gái ngốc nghếch si mê Dạ Chu.
Bạc Vân Tư không trách mắng Đường Quả nữa mà dùng giọng điệu thất vọng, ánh mắt bi thương nhìn cô: “Con không sánh được với Đường Hoan thì thôi đi, bây giờ đến vị hôn phu của mình cũng không giữ được.

Con ngoài xinh đep ra thì còn có cái gì? Cho dù có xinh đẹp đến đâu cũng là ta ban cho con, con nhìn con đi, có thể làm được cái gì?”
“Thao nào Đường Hạo Huy cũng chướng mắt con.” Bạc Vân Tư nói xong, trên mặt lại lộ vẻ bất đắc dĩ: “Bạc Vân Tư ta xuất thân Bạc gia, từ nhỏ đã được người người hâm mộ.

Xuất thân, nhan sắc, thiên phú, tất cả mọi thứ đều đứng đầu, vậy mà tại sao lại sinh ra một nữ nhi chẳng có chí tiến thủ như thế này!”
Giọng điệu của Bạc Vân Tư thiếu chút nữa là nói thẳng, ta hoài nghi ngươi không phải con gái ta.
Hệ thống ở bên cạnh nghe, cảm thấy hơi tức giận: [Trên thế giới này có một người mẹ như vậy sao? Mỗi câu đều như dao đâm vào tim con gái.

Nguyên thân mà nghe được chắc là cũng bị giảm chục năm tuổi thọ.]
“Bạc Vân Tư ta cả đời ngạo nghễ, vậy mà lại sinh ra một nữ nhi không bằng một thị thiếp.”
Bạc Vân Tư lộ vẻ thất vọng, lẩm bẩm trong miệng, cũng không để ý đến Đường Quả nữa.

Một cô con gái vô dụng như vậy, bà ta cũng lười nói, coi như không tồn tại.
Bạc Vân Tư lầm bẩm một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Đường Quả nhìn chén trà đã nguội lạnh, trong lòng cảm thấy nghẹn lại.

Không phải cô quan tâm đến những lời Bạc Vân Tư nói, mà là tình cảm thuộc về cỗ thân thể này.
Cả cơ thể này của cô cho đến bây giờ đều là tình cảm, oán hận, thù hằn.
Với kinh nghiệm xuyên không vô số lần của cô thì cơ bản có thể khống chế tốt những tình cảm này.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cô tìm một chỗ ngồi xuống, hồi tưởng về thế giới trước đây, về tình yêu mà vợ chồng Đường gia dành cho cô.
Nhớ lại một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng tan biến, gương mặt cũng hiện lên nét tươi cười.
Khi cô mở mắt ra, khỏe môi khẽ nhếch lên, cười nhẹ: “Đúng là sửa sang lại được hết.”
Hệ thống: […]
Nó không hiểu, kí chủ rõ ràng chỉ cần diễn chứ không cần dùng đến trái tim, vậy mà hết lần này đến lần khác cô đều dụng tâm.
[Kí chủ, cô tin vào tình yêu và sự chân thành sao?]
“Tin tường.”
Hệ thống: Không hiểu.
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận