“Nhị tiểu thư, có khách tới nhà, gia chủ mời tiểu thư qua.”
Lúc đó Đường Quả và Dạ Chu đang uống trà đánh cờ.
Từ sau khi hủy bỏ hôn ước, ngày nào Dạ Chu cũng âm thầm đến tìm Đường Quả, những món quà mà hắn tặng cũng không giống nhau, có vẻ như muốn bù đắp mười mấy năm hổ thẹn tội lỗi.
Có người tặng quà, Đường Quả tất nhiên không từ chối, hơn nữa cô vẫn còn có mục đích khác!
Hệ thống: [Kí chủ, mục đích của cô là gì?]
Đôi môi hồng của Đường Quả khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đẹp như hoa hải đường.
“Tất nhiên là để cho Dạ Chu yêu ta.
Theo đuổi hắn mười mấy năm, nói hủy hôn là hủy hôn, tặng mấy món đồ liền tha thứ, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
Hệ thống không tưởng tượng nổi: [Nói như vậy có nghĩa là cô muốn kéo dài tình cảm của nguyên nhân, để nguyên thân và hắn có một kết quả?]
“Sao ngươi ngu ngốc quá vậy? Ta cũng lười giải thích với những kẻ trí thông minh thấp như ngươi.
Hệ thống: Nó chậm phát triển, nó ngốc nghếch, nó ngu ngốc nhất trên đời.
[Kí chủ, tôi cũng sẽ nâng cấp, một ngày nào đó tôi có thể giúp đỡ được cô.]
“Đã từ lâu ta chẳng còn hi vọng gì với ngươi nữa rồi, ngươi cũng không phải là không có tác dụng, đôi lúc nhàm chán cũng có thể nói chuyện phiếm, giải tỏa phiền muộn.”
Hệ thống: Tủi thân!
Dựa theo tính cách của kí chủ, hệ thống luôn cảm thấy cuộc sống sau này của Dạ Chu sẽ không được trôi qua một cách yên bình.
Nó âm thầm nhìn Dạ Chu đáng thương, yên lặng cầu nguyện.
“Hôm nay đến chỉ vì không yên tâm về Hoan Nhi, bây giờ thấy nàng đã khỏi hẳn thì ta cũng yên lòng.”
Thất hoàng tử Dạ Diễm nói, ánh mắt nhìn về phía Đường Hoan thâm tình đến mức ai ở đây cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đường Hạo Huy rất cao hứng, chuyện Đường Quả hủy hôn với Dạ Chu làm ông ta rất phiền muộn, nhưng bây giờ nhìn thấy thất hoàng tử yêu thương Đường Hoan như thế thì vô cùng hài lòng.
Quả nhiên Hoan Nhi là con gái tốt của ông ta.
Dạ Chu có tốt đến đâu thì cũng chỉ quan tâm đến tu luyện, tính tình kiệt ngạo bất tuân, nói cách khác cũng chỉ là một đứa trẻ hoang dã, làm sao có thể so được với thất hoàng tử.
Mấy người hàn huyên một lúc lâu, khách khứa vui vẻ thì Đường Quả và Dạ Chu mới chậm rãi đến.
Đường Hạo Huy đang muốn trách mắng mấy câu, nhưng nhìn thấy Dạ Chu đi bên cạnh cô thì nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, tại sao hai kẻ này lại tốt hơn lúc trước.
Sau khi Đường Quả đi vào, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Dạ Diễm nhìn Đường Quả một cái rồi dời mắt sang chỗ khác, ánh nhìn hoàn toàn không che giấu sự chán ghét.
Nhìn thấy Dạ Chu thì nhanh chóng đứng lên, quy củ hành lễ: “Tiểu hoàng thúc.”
Khi nghe tin Đường Quả và Dạ Chu hủy bỏ hôn ước, người vui mừng nhất chính là Dạ Diễm, hắn ta cũng không muốn gọi Đường Quả một tiếng hoàng thẩm.
Một tiểu thư lúc nào cũng kiêu ngạo và độc đoán làm hắn ta vô cùng chán ghét, bao nhiêu khuyết điểm đều lộ ra, còn ưu điểm thì lại chẳng thấy đâu.
Dạ Chu ừ một tiếng rồi quay sang Đường Hạo Huy chào hỏi, tự mình tìm một chỗ ngồi, trước tiên thì mời Đường Quả ngồi trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Một loạt hành động như vậy khiến những người có mặt ở đây nhìn nhau chằm chằm.
“Vừa rồi ta và biểu muội đang chơi cờ, Đường gia chủ sốt ruột tìm người như vậy là có chuyện gì?”
Ý tứ của câu này có nghĩa là, ông già, nhà ngươi vừa mới làm phiền ta đấy.
Gương mặt Đường Hạo Huy co quắp, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện hủy bỏ hôn ước nữa.
Một kẻ đáng ghét như thế này, bị hôn là đáng lắm.
Không khí hơi gượng gạo, Đường Hoan đứng dậy, nụ cười như gió xuân hóa giải sự lạnh lẽo ở đây.
“Lúc trước vẫn còn rất lo lắng cho an nguy của nhị muội, bây giờ nhìn thấy muội bình an vô sự thế này, tỷ cũng yên lòng.”
Nếu như những lời này được nói trước mặt nguyên thân thì nguyên thân nhất định sẽ nổi giận làm ầm lên, đúng với ý của Đường Hoan.
Nhưng Đường Quả không phải nguyên thân, nếu nói những lời độc ác thì cũng phải nói thế nào để mình được thoải mái nhất.
“Trở về mới biết đại tỷ bị thương nặng hôn mê, thảo nào ba tháng nay không ai tới tìm ta.”
“…”