Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Đại tỷ không cần để ý, ta không trách tỷ đâu.”
Đường Quả cúi đầu cười nhạt, sau đó khẽ nhướn mày: “Nhưng mà có một chuyện ta muốn hỏi đại tỷ một chút.”
“Nhị muội mời nói.”
Đường Hoan cảm thấy khó chịu, âm thầm suy đoán xem ba tháng qua đối phương có gặp được chuyện gì không?
Nàng ta siết chặt nắm đấm, nghĩ đến tu vi của mình thì thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù đối phương có gặp bất cứ chuyện gì thì cũng không thể nào vượt qua được nàng ta.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là trước đây lúc đại tỷ hái linh hoa đi đã thu hút yêu thú đuổi theo, ta đang chạy thì bị ngã.


Khi đó tu vi của ta đã là nguyên sĩ rồi, không thể nào tự ngã được.

Ta nhớ rõ lúc đó có ai đá vào chân ta một cái, mắt cá chân của ta cũng sưng lên.
Những lời này vừa nói ra, Dạ Chu lập tức biến sắc.
Vẻ mặt Đường Hoan vẫn bình tĩnh, đáy mắt hơi lóe lên.
“Nhị muội không cảm giác sai chứ?”
“Lời này của đại tỷ có ý gì?” Đường Quả khẽ cười, “Mắt cá chân của ta sưng hết cả lên, chẳng lẽ ta có thể nói dối sao?”
Đường Hoan mím môi: “Có lẽ lúc đó đang chạy trốn nên có người không cẩn thận.”
Nói đến đây, Đường Hoan hơi tủi thân: “Hôm nay nhị muội hỏi câu này, chẳng lẽ nghi ngờ ta sao?”
Đường Hoan vừa nói ra câu này, ngoại trừ Dạ Chu, tất cả những người khác đều trừng mắt nhìn Đường Quả, giống như cô vừa làm một điều gì đại nghịch bất đạo.
“Đại tỷ, tỷ đừng nói những lời như thế, ta không nói gì tỷ cả.”
“Nếu như ta phát hiện người đó là đại tỷ thì nhất định đã ra tay, cho dù thế nào cũng phải đấu với tỷ một trận.

Mọi người cũng biết ta nóng tính, không chịu nổi ấm ức, nếu ai tính kế với ta thì ta nhất định sẽ trả thù lại.

Ít nhất cũng phải tát cho kẻ đó hai cái, quất kẻ đó mấy roi, sau đó chặt đứt một chân của kẻ đó.”
Mí mắt Đường Huân hơi giật giật, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào, đây mới là tính cách của Đường Quả.
“Hôm nay ta đến chỉ là muốn hỏi đại tỷ có biết ai đã ngáng chân ta không? Nếu không phải ta nhanh nhạy thì đã chết trong miệng yêu thú rồi.”

Dạ Chu căng thẳng, nghĩ nếu như không phải biểu muội may mắn thì hôm nay hắn đã không được nhìn thấy tiểu cô nương hoạt bát này nữa rồi.
Hắn cũng rất hận kẻ đã ngáng chân Đường Quả.

Nếu như để hắn biết thì không cần Đường Quả ra tay, tự hắn cũng sẽ chặt đứt một chân của đối phương.
“Đại tỷ có nhìn thấy ai làm không?”
Đường Hoan bình tĩnh lắc đầu: “Để nhị muội thất vọng rồi, tỷ không nhìn thấy.”
“Ồ, thế thì đáng tiếc quá.”
“Đúng rồi đại tỷ, vì đi hái linh hoa kia mà chúng ta đều gặp nguy hiểm, có phải là ai cũng có phần?”
Đường Hoan siết chặt nắm tay, linh hoa đã bị nàng ta dùng, không nỡ lấy ra.
“Lúc đó Hoan Nhi bị thương nặng, chúng ta đã dùng để cứu mạng con bé rồi, sao con lại tính toán chi li như thế?” Đường Hạo Huy không vui.
Dạ Diễm cũng nhanh chóng lên tiếng: “Nếu nhị tiểu thư tính toán như vậy thì bản vương có thể bồi thường cho ngươi những thứ khác.”
Đường Quả mỉm cười không nói gì.

Dạ Chu nghe thế không nhịn được, hừ lạnh một tiếng: “Quả Nhi là biểu muội của bản vương, muốn cái gì mà không được? Tiểu Thất, ngươi nghĩ biểu muội của bản vương sẽ để ý đến mấy thứ đồ trong tay ngươi sao? Bản vương đi khắp thế gian, làm gì có kì trân dị bảo nào không có, biểu muội muốn bao nhiêu thì bản vương cho muội ấy bấy nhiêu.

Muội ấy không phải là người hẹp hòi, chỉ tùy tiện hỏi một câu như vậy, ngươi cho rằng muội ấy ham muốn một đóa linh hoa sao?”
Dứt lời, Dạ Chu trực tiếp lôi ra một chiếc hộp ngọc, mở cho mọi người nhìn, khẽ nhướn mày: “Hàn sương tiên chi, cái này so với sinh cơ hoa càng quý giá hơn, biểu muội, tặng muội.”
Dạ Chu đưa chiếc hộp cho Đường Quả, gương mặt tuấn tú tươi cười, đầy vẻ bao che khuyết điểm.

Đường Quả cười làm hắn càng thêm đắc ý.
“Biểu muội đừng sợ, biểu ca che chở cho muội.” Hắn thấp giọng nói.
Không hiểu sao mấy người ở đây đều có cảm giác mặt rất đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận