Ngày mai là ngày diễn ra đại hội chế thuốc, hai ngày qua Đường Quả không đi đâu, chỉ mua một đống linh dược về chuẩn bị luyện tay.
Mặc dù cha mẹ ruột không muốn nhìn thấy cô, nhưng thân phận của cô vẫn là Đường gia tiểu thư, trong mắt những người khác thì tài năng của cô chỉ kém Đường Hoan một chút.
Tài nguyên Đường gia phân chia cho cô không bằng Đường Hoan nhưng cũng không quá hà khắc.
Là một đại gia tộc, điều quan trọng nhất là tất cả các thành viên trong tộc phát phát triển ổn định và lâu dài.
Cho dù chỉ có một ngọn cỏ thì cũng sẽ phân chia cho đối phương.
Hơn nữa, cô còn là con gái của chính thất, tuổi còn nhỏ nhưng tài năng không kém, nếu sơ xuất thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn một nguyên nhân khác, đó chính là sau khi trọng sinh, Đường Hoan vô cùng cao ngạo, cướp hết tất cả những cơ duyên thuộc về Đường Quả, sau đó lại “dựa vào bản lĩnh của mình” mà kết bạn khắp nơi, lại còn được Đường Hạo Huy chiều chuộng, có Dạ Diễm che chở thế nên cũng không coi những người khác của Đường gia ra gì.
Tâm tình của Đường Hoan như vậy, Đường Quả có thể hiểu được… Chẳng qua là nàng ta hận những người khác kiếp trước khinh thường nàng ta mà thôi.
Mục đích của Đường Hoan là khiến cho tất cả mọi người phải ngưỡng mộ nàng ta, muốn dẫm nát bọn họ dưới chân, để những ai kiếp trước coi thường nàng ta hối hận không kịp, trong những người này tất nhiên có cả Đường thị.
Nếu muốn nàng ta và những người khác của Đường thị chung sống hòa bình thì là một điều hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Nghĩ đến đây, Đường Quả nở nụ cười, không muốn có quan hệ tốt với người nhà của mình, nàng ta có ngốc không vậy? Ngay cả Đường Hạo Huy là gia chủ cũng không dám đối nghịch với người trong gia tộc.
Nếu như các thành viên của Đường thị bất mãn thì cái ghế gia chủ của Đường Hạo Huy cũng không thể ngồi được nữa.
Trong tay nguyên thân chỉ có một lò luyện đan gọi là tạm được, phẩm cấp chắc cũng chỉ có thể coi là trung cấp thôi.
Đường Quả cũng không để ý, từ từ dựa theo trí nhớ của đối phương, bắt đầu chế thuốc.
Có lẽ do cỗ thân thể này có nền tảng nên chế thuốc vô cùng dễ dàng.
Sau nửa canh giờ, cô đã luyện được một lò đan dược.
Viên nào viên nấy trong suốt tròn trịa, nhìn qua thì chất lượng cũng rất tốt.
“Cũng may là quen tay.” Đường Quả nhìn đống đan dược, mỉm cười: “Lúc đầu ta cũng chẳng muốn học mấy cái này.”
Cô đã từng đến cả thế giới huyền huyễn và tu tiên, nếu muốn tìm lại thì không biết phải đi bao xa.
[Kí chủ, cô nói những lời này, đi ra ngoài sẽ bị người ta đánh chết đấy.
Luyện đan là một chuyện luyện mười thất bại năm, còn cô luyện mười thành mười, xin hãy khiêm tốn một chút.]
Hệ thống hiếm khi dám nói đùa, nó cảm giác được tâm trạng của kí chủ nhà mình rất tốt.
“Hừ! May mà ta đủ ưu tú.”
Ánh mắt Đường Quả lóe lên, vô cùng mong chờ ngày mai.
Không biết ngày mai Đường Hoan dùng không gian chế dược thất bại dưới tay cô thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Đường Quả chưa bao giờ có suy nghĩ che giấu năng lực bản thân, cô muốn mình xuất hiện với một tư thái kiêu ngạo đường hoàng, muốn đặt nền móng cho thế giới này.
[Kí chủ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi kích động?]
“Có quỷ mới biết tại sao ngươi kích động.”
[…]
“Biểu muội, biểu muội, ta nghe nói muội đi mua không ít linh dược, là để chuẩn bị luyện tập cho đại hội ngày mai sao?”
Đường Quả đã quen với việc ngày nào Dạ Chu cũng đến đây.
Người còn chưa thấy mặt nhưng đã nghe thấy tiếng.
Cô ngẩng đầu lên đã thấy một hồng bào nam tử vô cùng tuấn mĩ bước vào sân, đang đi về phía mình.
Dạ Chu tươi cười đi đến bên cạnh Đường Quả, trực tiếp đưa cho cô một túi đồ.
“Chỗ này có rất nhiều linh dược, có mấy cái cao cấp, chắc sau này muội sẽ dùng tới.
Còn mấy thứ khác dùng để luyện tập cũng không tồi.”
“Không cần cảm ơn.” Không đợi Đường Quả mở miệng, Dạ Chu đã nói.
Sau đó nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, không khác gì một chú chó lớn.